Khí lạnh bén nhọt hệt như một lưỡi dao băng sắc lạnh muốn dùng phương thức cứng chọi cứng đánh vỡ khí thế của Lâm Nhất.
Khi luồng khí lạnh kia đạt đến đỉnh cao, thân hình Lãnh bảo chủ lóe lên một cái, ánh trăng đầy trời, ông ta vung tay vỗ một chưởng hướng Lâm Nhất.
Cùng với một chưởng này, vầng trăng tím trên đỉnh đầu ông ta cứ như một tòa núi băng hùng vĩ từ trên chín tầng trời rơi xuống, nện về phía Lâm Nhất.
“Phật Môn Thất Sát Ấn, Trời xanh nổi giận!’
Thấy hai người đồng thời đánh tới, Lâm Nhất không chút hoang mang, phút chốc, tay trái của hắn không ngừng biến ảo.
Giống như hoa sen không có nước, tựa như nhật nguyệt không ở trên không.
Sát ý khắp toàn thân hắn lại lần nữa gia tăng, khi đã tăng gấp bảy lần, thiếu niên vốn lạnh nhạt bỗng hóa thành một sát thần tuyệt thế đến từ địa ngục.
Ầm!
Đến khi sát ý đạt đến đỉnh điểm và chuyển hóa thành cơn phẫn nộ vô biên, nhiệt huyết hào hùng trong lòng hắn đều rót vào một quyền này. Quyền mang phát ra tia sáng màu bạc chói mắt, điên cuồng lao đi, mang theo sát ý được chồng chất gấp bảy lần.
Viêm Long của Huyết Lang đứng mũi chịu sào, lập tức bị đánh nát khi đối mặt với một quyền này.
Ầm!
Giữa không trung bỗng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, chỉ trong một cái chớp mắt, trường mâu bằng lửa có thể đâm rách tất cả, hống hách coi trời bằng vung bất chợt xuất hiện vết rạn, kế đó, vết rạn kia không ngừng lan ra.
“Đáng chết…”
Trong mắt Huyết Lang lóe lên tia kinh ngạc, đối mặt với một chiêu này, rõ ràng hắn ta đã rơi vào thế yếu.
Răng rắc!
Không đợi hắn ta kịp phản ứng, trường mâu do Viêm Long diễn hóa thành đã vỡ vụn thành từng đoạn, hóa thành những đốm lửa ngập trời, điên cuồng bay loạn giữa không trung. Thế nhưng, quyền mang của Lâm Nhất lại không hề yếu đi, cứ thế nện thẳng vào ngực hắn ta.
Rầm!
Huyết Lang rên lên một tiếng, cả người bị đánh bay ngay tại chỗ. Tuy nói có giáp Viêm Long hộ thể, hắn ta sẽ không bị thương quá nặng, nhưng quả thật dáng vẻ của Huyết Long lúc này rất thê thảm.
“Trách trời bất công!”
Mượn lửa giận ngập trời từ muôn dân trăm họ, Lâm Nhất xoay người đánh ra một quyền giữa không trung. Một quyền này mang theo lửa giận vô biên, chuyển hóa thành oán khí nồng đậm, rõ ràng hắn ở gần ngay trước mắt, nhưng lại tưởng như đang đứng trên đỉnh núi cao ngất, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ.
Cho đến hiện tại, Lâm Nhất đã phát huy sự khủng bố của quyền pháp cấm kị một cách vô cùng tinh tế.
Lửa giận, sát ý, oán khí, tất cả cảm xúc hóa thành nhiệt huyết hào hùng. Quyền của hắn chính là kiếm của hắn.
Thiếu niên có nộ, lấy muôn dân trăm họ làm kiếm!
Tuổi trẻ ngông cuồng, dám rút kiếm với trời cao!
Một quyền này, một kiếm này, trách trời bất công!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Khí lạnh ngập trời được ngưng tụ từ Tử Nguyệt Tâm Kinh do Lãnh bảo chủ thi triển còn chưa kịp đến gần thì đã bị một quyền này đánh tan thành bụi phấn. Đến khi vầng trăng tím hệt như núi băng kia rơi xuống thì khí thế đã yếu đi hơn phân nửa, quyền mang sắc bén hệt như một thanh kiếm, không chút do dự đâm thủng vầng trăng tím kia.
Phụt!
Giữa không trung, khóe miệng Lãnh bảo chủ rỉ ra máu tươi, sắc mặt ông ta tái nhợt, liên tục lui về sau.
“Chết!”
Nhưng không đợi Lâm Nhất kịp thở, Phong Vô Hận – kẻ có thực lực mạnh nhất – đã xông lên. Ông ta nở một nụ cười dữ tợn, roi Tử Diễm Lôi Hoàng trong tay hệt như một con rắn độc đang nổi giận, đắm mình trong vô số tia lửa điện lóe lên không dứt, nó lao đến nhanh như chớp, phút chốc đã đến trước mặt Lâm Nhất.
Ầm ầm!
Roi Tử Diễm Lôi Hoàng vọt thẳng đến, lôi uy khủng bố như sóng to gió lớn cuồn cuộn đánh úp đến. Không khí không ngừng bị lôi uy đè nén, cho đến khi điên cuồng nổ mạnh.
Đồng tử Lâm Nhất co mạnh, trong tầm mắt hắn, thứ đang lao đến không phải một cây roi mà là một con rắn điện đang phát ra tia lửa điện hàng thật giá thật. Nó đắm mình trong ngọn lửa tím và đang không ngừng phóng đại trước mặt hắn.
Một chiêu này cực kỳ ngoan độc, hoàn toàn không cho Lâm Nhất có cơ hội đổi chiêu.
Phong Vô Hận lạnh giọng quát: “Dù ngươi đã luyện hóa được Huyền Lôi Châu thì ta muốn giết ngươi vẫn chẳng khác nào giết con sâu cái kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết được”.
“Nói chuyện hoang đường!”
Nhìn thấy con rắn sét đang không ngừng phóng đại trong tầm mắt, Lâm Nhất nhếch môi cười lạnh, trong cơ thể hắn lập tức vang lên kiếm âm to rõ.
Kiếm ý Tiên Thiên đại thành trên người hắn lập tức bộc phát.
Ông! Ông! Ông!
Ngay lập tức, trên người Lâm Nhất bùng nổ kiếm ý ngập trời, dưới sự áp bức của kiếm ý bực này, con rắn sét hung tợn kia dường như đâm phải một bức tường vô hình.
Chén Rượu Khó Cạn, Ai Cạnh Bên Ta!
Kiếm ý Tiên Thiên đại thành bùng nổ, tà áo Lâm Nhất bay phấp phơi, mái tóc điên cuồng nhảy múa trong gió.
Đối mặt với con rắn sét hung tợn kia, hắn đứng giữa không trung, liên tục đánh ra hai quyền.
Ầm!
Một quyền khiến toàn bộ đại điện rung chuyển dữ dội, trên người con rắn sét kia bắt đầu xuất hiện vết rách.
Ầm!
Một quyền tiếp theo được kiếm ý phụ trợ, thoáng chốc đánh rắn sét vỡ thành mảnh vụn, rồi hóa thành hình dáng roi Tử Diễm Lôi Hoàng, sau đó giãy dụa một cái rồi rơi xuống đất.
“Kiếm ý Tiên Thiên đại thành?”
Nhìn thấy kiếm ý bực này trên người Lâm Nhất, ba người Phong Vô Hận chấn động, ánh mắt bọn họ đều lộ rõ sự kinh ngạc.
Át chủ bài của hắn quá nhiều, đã hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của mọi người.
“Thực lực tên nhóc này quá mạnh, hoàn toàn có khả năng sánh ngang với yêu nghiệt bảng trong bảng Long Vân”.
“Cùng xông lên”.
Ba người lộ vẻ tức giận, lập tức dốc hết sức lao về phía Lâm Nhất.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong tích tắc, Lâm Nhất lấy một địch ba, nhưng dựa vào kiếm ý mạnh mẽ, hắn vẫn không rơi vào thế yếu.
Bầu không khí trong đại điện cực kỳ căng thẳng, tiếng nổ mạnh vang lên không dứt.
Nhìn thấy cảnh này, đám người lão Phó và Cổ đại sư đều lộ vẻ hoảng sợ. Bọn họ hoàn toàn không ngờ đến một tên hậu bối cảnh giới Dương Huyền đại thành mà trong mắt mọi người có thể bóp chết bất cứ lúc nào lại khó chơi như vậy.
Ba người này đều là võ giả tu vi Dương Huyền tiểu thành đỉnh phong, vậy mà không làm gì được Lâm Nhất.
“Đại Viêm Long Chỉ”.
Mắt thấy Lâm Nhất mãi vẫn không rơi xuống thế yếu, trong ba người, Huyết Lang đã bắt đầu sốt ruột, bèn thi triểu chiêu tuyệt sát của chính mình.
Hắn ta duỗi một ngón tay ra, ngón tay kia đỏ bừng như sắt tôi, dường như chân nguyên toàn thân hắn ta đều ngưng tụ trong đó, ngay cả không khí cũng bị hòa tan.
“Tử Nguyệt Âm Phong Chưởng”.
Ánh trăng ngập trời, khí lạnh bức người, một cơn gió lốc màu tím ngưng tụ trong tay Lãnh bảo chủ mang theo khí lạnh khủng bố hung hăng đánh úp về phía Lâm Nhất.