Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2307



Còn đám nhân tài kiệt xuất còn lại thì thê thảm không thôi, thảm đến mức khiến người ta đau lòng.  

Ngày hôm nay, tứ đại thế gia thành Kim Lăng gồm họ Tần, họ Cổ, họ Kim, họ Trần và Tiêu Vân Tông đã không ít lần bị giẫm dưới chân.  

Mỗi một người đều là nhân tài kiệt xuất, kiêu ngạo, hống hách không thôi, nhưng tất cả đều bị thiếu niên hung hăng giẫm đạp, hành hạ đến mức thương tích đầy mình.  

Dù Hướng Thiên Hà ra tay cũng không mài mòn được nhuệ khí của thiếu niên, ngược lại càng làm nổi bật phong thái của hắn.  

Nhưng chuyện khiến người ta say sưa bàn tán chính là Khuynh Nhược U, có thể nói là nữ tử sáng chói nhất Nam Vực, đã nhiều lần hứa hẹn nhưng vẫn không đổi được một chút quan tâm của thiếu niên. Trái lại, hắn còn lạnh lùng từ chối nàng ta.  

Một câu: Thứ mà ta yêu… không gì đánh đổi được!  

Dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người, khiến đầu bọn họ ông ông.  

Rất nhiều người suy đoán rằng lời này có một tầng ý nghĩa khác. Thứ mà ta yêu ở đây không phải thần thạch Tử Diệu mà chính là người trong lòng thiếu niên.  

Dù sao thì rõ ràng là thần thạch Tử Diệu chỉ là thứ vô dụng với Lâm Nhất, hắn không cần phải cố sức tranh giành nó.  

Điều khiến hắn cố chấp như vậy có lẽ là vì người hắn yêu có dung mạo còn xinh đẹp hơn cả Khuynh Nhược U, bằng không thì khó mà giải thích được vì sao hắn lại kiên quyết từ chối.    

Tuy nhiên, kết luận này lại nhanh chóng đưa đến những tiếng xì mũi coi thường.  

Ở cổ vực Nam Hoa, người có dung nhan có thể so sánh với Khuynh Nhược U phải nói là cực kỳ hiếm thấy, chẳng khác nào lông phượng sừng lân. Đấy chỉ là so sánh thôi, còn vượt trội hơn thì… ít có khả năng tồn tại.  

Huống chi, Khuynh Nhược U không chỉ có vẻ ngoài, mà khí chất cùng với thiên phú võ học của nàng ta cũng đủ khiến mọi người phải ngước nhìn.  

Quảng trường Thiên Lăng, trên một mái hiên cao chót vót ở cách đó cực xa.  

Một hòa thượng điển trai đang nằm phơi nắng, hắn ta vừa hớp từng ngụm rượu, vừa cười híp mắt nói: “Đúng là trò hay, tên nhóc này đi đến đâu cũng gây chú ý cả, một mình một cõi, hề hề, không hổ là bạn của Lưu Thương ta”.  

Trong lúc nói chuyện, hắn ta lén liếc mắt nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại tựa như bậc đế vương đang ẩn mình trong chỗ tối.  

Rồi bất giác, hắn ta ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười nở trên môi nữ tử. Nữ tử y hệt đế vương trước mắt hắn ta đang nở một nụ cười vui sướng, nụ cười kia dường như có thể hòa tan băng tuyết, khiến vạn vật sống lại.  

Việc này…  

Hòa thượng điển trai cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: Ta không nhìn lầm đó chứ.  

Mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới thu lại ánh mắt rồi nở một nụ cười chua chát. Tuy nhiên, chua chát thì chua chát, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì nha đầu kia cười rộ lên trông đẹp thật.  

Cái gọi là nụ cười khuynh thành chắc có lẽ không hơn gì thế này.  

Nếu nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy nàng cười, nếu không phải nụ cười này thì có lẽ hắn ta đã quên mất nha đầu trước mắt vẫn còn rất trẻ.  

Có được giai nhân bực này, sao Lâm Nhất lại để tâm đến Khuynh Nhược U kia được? Nàng ta có thể so được một phần vạn của Tô Hàm Nguyệt sao?  

Đám người này đúng là ngây thơ… Lưu Thương nhấp một ngụm rượu, ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm nói.

Ngay khi rời khỏi quảng trường, Lâm Nhất lập tức cảm giác được có rất nhiều đôi mắt đang dõi theo hắn. Cao thủ có cảm giác cực kỳ nhạy cảm, đừng nói một ánh mắt, dù chỉ là một chút sát ý thì cũng có thể cảm nhận được.