Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2311



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hắn khẽ giọng lẩm bẩm, thốt ra hai chữ, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Thương Long Cửu Biến gặp ba lần ngộ kiếp, mỗi một kiếp đều cần phải có máu rồng mới có thể vượt qua.  

Kiếp số có sự hung hiểm của nó, nhưng một khi vượt qua thì sẽ mang lại sự thay đổi trước nay chưa từng có.  

Nghĩ đến lần đầu tiên hắn luyện hóa máu Thương Long vô cùng nguy hiểm, nhưng sau khi luyện hóa, quả thật đã mang đến sự thay đổi vô cùng lớn. Rõ ràng nhất là ngưng kết ra được Thương Long Ấn, giúp độ mạnh xác thịt của hắn tăng lên gấp mấy lần.  

Bây giờ bảo hắn đi tìm máu rồng thì chắc chắn không hiện thực.  

Nhưng trong ngọc giản cũng có nói nếu không có máu rồng thì có thể dùng yêu thú có chứa máu rồng thay thế.  

Yêu thú có chứa máu rồng…  

Huyết Long Mã chắc cũng tính nhỉ? Huyết mạch của rồng trong cơ thể nó không ngừng thức tỉnh, đã đạt đến trình độ khá kinh ngạc.  

Lâm Nhất sờ cằm, suy nghĩ trong chốc lát, sau đó lên tiếng gọi: “Tiểu Hồng!”  

Cộc! Cộc! Cộc!  

Không lâu sau đã nghe thấy tiếng vó ngựa quen thuộc vang lên, Huyết Long Mã nghe tiếng gọi thì chạy nhanh như bay tới.  

Nó biết trên người Lâm Nhất có không ít bảo bối, mỗi lần gọi nó tới đều có nhiều lợi ích.  

Nó nhếch miệng cười đê tiện, lộ ra hai hàng răng cửa, vui vẻ chạy đến.  

“Nào”.  

Lâm Nhất mỉm cười ôn hòa, vẫy tay nói.  

Đợi Huyết Long Mã đến gần, Lâm Nhất lấy đoản kiếm Băng Luân từ trong túi trữ vật ra, nhỏ giọng bảo: “Đừng động đậy, ta lấy của ngươi chút máu”.  

Huyết Long Mã lập tức sững sờ, ngã trên mặt đất, không ngừng lăn lộn, la hét thảm thiết.  

Lâm Nhất lập tức co giật khóe miệng, hắn còn chưa lấy kia mà… có cần diễn kịch tài tình vậy không.  

Huyết Long Mã lăn lộn một hồi, sau đó lấy lại tinh thần, ngẩng đầu đáng thương nhìn Lâm Nhất.  

Một đôi mắt to như quả chuông đong đầy nước, có tơ máu lan tràn, nhìn bộ dạng đó, không biết còn tưởng là tiểu thư khuê các nào đó.  

Gò má Lâm Nhất hơi giật giật, trong lòng hết sức cạn lời, ngươi là một con ngựa, không phải một con mèo.  

“Đi đi, đi đi”.  

Cất đoản kiếm Băng Luân đi, Lâm Nhất phất tay, thả nó đi.  

Vụt!