Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2316



Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ông ta vẫn không thể không đi theo.  

Bên cạnh Linh Hồ, trong một đình nghỉ chân.  

Hai người Lâm Nhất và Lạc Du ngồi đối diện nhau, uống rượu nói chuyện.  

Một hồi sau, trên mặt Lâm Nhất mới lộ vẻ giật mình hiểu ra, hoá ra nơi này có tên là Lạc Thuỷ Cư. Vùng sân viện có Linh Hồ này đều thuộc về Lạc Thuỷ Cư, thậm chí cả ngọn Linh Sơn ở phía xa kia cũng thuộc sở hữu của một người.  

Chủ nhân của Lạc Thuỷ Cư không chỉ có địa vị siêu phàm trong thành Thiên Lăng mà còn ở cả Lôi Châu nữa, đến Tử Nguyệt Động Thiên cũng đều phải kiêng dè người này.  

Lai lịch của người này thần bí, tu vi khó dò, có rất nhiều lời đồn nhưng chưa từng có ai phân biệt được thật giả. Những nhân tài trong thành Thiên Lăng kia bình thường kiêu căng hống hách nhưng cũng có trưởng bối trong nhà cảnh cáo nhiều lần.  

Ai cũng đều có thể chọc vào, duy chỉ không được chọc vào Lạc Thuỷ Cư.  

Lâm Nhất giờ coi như đã hiểu được, vì sao ở bên trong viện lại không có người dám động vào hắn, một khi ra ngoài thì đám người kia sẽ lập tức nổi lên sát tâm.  

“Chủ nhân của Lạc Thuỷ Cư chẳng lẽ là ông sao?”  

Lâm Nhất nhấp một ngụm rượu, bình tĩnh hỏi.  

Lạc Du cười nói: “Ta chỉ là một người làm việc vặt thôi, mặt của vị đại nhân kia ta cũng chưa từng được gặp, ông ấy ở kia!”  

Nhìn theo hướng tay mà ông ta chỉ, ở cuối tầm mắt của Lâm Nhất có một ngọn núi cao nguy nga, uy áp vô tận, đỉnh núi cao nhập vào tầng mây tựa như tiên cảnh.  

Đó là núi Thiên Lăng, cũng là cội nguồn Linh khí của cả thành Thiên Lăng này, nghe nói vào rất nhiều năm trước, lúc Kiếm Tông còn chưa bị huỷ diệt thì đó là một trong bảy ngọn Linh phong của Kiếm Tông. Linh khí dồi dào mà những nơi khác khó có thể bì kịp, người thường cũng cấm không được tiến vào.  

Lâm Nhất vẫn luôn cho rằng, núi này có phải đã bị Tiêu Vân Tông chiếm cứ rồi không, dù gì cũng là đệ nhất Tông của thành Thiên Lăng cơ mà.  

Nhưng lại không ngờ, chủ nhân của núi này lại là cùng một người với Lạc Thuỷ Cư. Nghĩ đến người này đúng là có chút thần bí, trước đó hắn chưa từng được nghe nói tới.  

Lạc Du đặt chén rượu trong tay xuống, mỉm cười nói: “Tiểu hữu, lần này tới đây là ta thực lòng đến để xin lỗi”.  

“Xin lỗi? Ông làm gì sai sao?”  

Lâm Nhất như cười như không nhìn đối phương.  

Buổi đấu giá hôm đó nếu như dựa theo quy tắc, đám người kia không giao Linh ngọc thì trên thực tế đều không được ra tay với Lâm Nhất. Mà sự thực đã chứng minh, người này cũng rất có danh vọng, hoàn toàn có khả năng để ngăn chặn.  

Nhưng lại lựa chọn nhìn mà như không thấy, đợi đám người Trần Hùng lần lượt ra tay rồi mới cất lời ngăn lại. Tranh thủ vơ vét một khoản lớn Linh ngọc từ các đại gia tộc.  

Hai mắt Lạc Du khẽ nheo lại, thằng nhóc này mắt sáng như đuốc, hầu như đã nhìn thấu mọi thứ.  

Cũng cực kỳ bất mãn với mình, có vẻ như chẳng chịu chấp nhận lời xin lỗi của ông ta.  

Lạc Du trầm ngâm một hồi mới cười nói: “Như vậy đi, nói thẳng vào vấn đề, thương nhân chỉ tính đến cái lợi, chẳng màng đúng sai. Trước đó, ta quả thực là làm những việc không đúng, nhưng nghĩ lại thì ngươi có lẽ cũng hiểu được. Bây giờ ngươi gặp rắc rối mà ta có thể giúp đỡ ngươi”.