Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 233



Phong Vô Hằng!

Người đứng ở mũi tàu gọi Lâm Nhất chính là thiếu môn chủ của Huyền Dương Môn ở nước Thiên Thủy, Phong Vô Hằng.

Lâm Nhất chỉ gặp một lần đối phương tại Tứ tông tranh tài, sau đó thì không có giao lưu gì với người này cả.

Về phần Huyền Dương Môn, ở nước Thiên Thủy vẫn luôn khá khiêm tốn, nội tình bên trong ít người biết được.

"Thật sự là ngươi!"

Đến khi Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn, Phong Vô Hằng chắc chắn đó là Lâm Nhất thì sắc mặt vui mừng vội quay sang nói chuyện với người nào đó.

Một lát sau chỉ thấy người nói chuyện với hắn ta liếc nhìn Lâm Nhất một cái rồi khẽ gật đầu.

Advertisement

"Lâm Nhất, nếu đã tiện đường thì lên đây cùng đi đi".

Phong Vô Hằng lên tiếng mời Lâm Nhất lên thuyền.

Lâm Nhất suy tư một lát rồi lại nhìn sang con Huyết Long Mã bên cạnh, gật đầu nói: "Đa tạ".

Thuyền dừng ở giữa sông, chầm chậm buông thang dây xuống.

Advertisement

"Không cần!"

Lâm Nhất nhảy lên ngựa, vỗ vào trán con Huyết Long Mã, Tiểu Hồng lập tức hiểu ý, ánh mắt lóe lên thần sắc hưng phấn.

Hai ngày nay, nó sắp chán chết trên cái bè gỗ này rồi.

Chỉ thấy nó nhìn về phía thuyền lầu, tứ chi tích lực, bàn chân lóe lên điện quang màu đỏ nhàn nhạt.

Cọ!

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên thuyền, Huyết Long Mã nhảy tại chỗ từ chiếc bè gỗ lăng không bay lên, đưa theo Lâm Nhất cứ như vậy nhảy lên thân thuyền cao tận mấy trượng rồi vững vàng đáp lên mũi tàu.

Xôn xao!

Uy áp Tiên Thiên cuồng bạo từ trên người con Huyết Long Mã tản phát ra, khiến một đám người đứng ở đầu mũi thuyền sợ hãi lùi về sau mấy bước.

"Tiên Thiên Huyết Long Mã!"

"Con ngựa này cũng thật táo bạo, lại trực tiếp nhảy lên thuyền..."

"Xem ra thiếu niên áo lam này không đơn giản, vậy mà có thể thuần phục được một con yêu thú Tiên Thiên làm vật cưỡi".

Đám người trên mũi thuyền xôn xao bàn luận, tấm tắc khen ngợi.

Thấy Phong Vô Hằng đi tới, Lâm Nhất vội vàng xuống ngựa nói: "Đa tạ Phong huynh có lời mời".

"Khách sáo rồi! Muốn cảm ơn thì cảm ơn biểu ca của ta đi, con thuyền này là của nhà huynh ấy".

Phong Vô Hằng chỉ vào người thanh niên đứng bên cạnh, giới thiệu với Lâm Nhất: "Đây là biểu ca Vạn Phong của ta, nghe ta nói ngươi là đệ nhất cao thủ nước Thiên Thủy nên cảm thấy rất hứng thú".

Lâm Nhất quan sát Vạn Phong một lượt, hơi sửng sốt, tuổi tác không lớn, chỉ xấp xỉ tuổi hắn.

Nhưng tu vi lại là Tiên Thiên nhị khiếu, so với hắn còn nhiều hơn một khiếu.

Tuổi trẻ như vậy mà đã có thể đạt đến cảnh giới Tiên Thiên nhị khiếu, trong quận Thanh Dương đúng là nhiều tàng long ngọa hổ thật.

"Biểu ca, đây là Lâm Nhất, lần Tứ tông tranh tài trước đó tại nước Thiên Thủy, hắn dùng tu vi võ đạo tầng tám đã đánh trọng thương cao thủ võ đạo tầng mười, cực kỳ lợi hại đó".

Phong Vô Hằng giới thiệu hai người với nhau.

Vạn Phong khẽ mỉm cười, nói: "Trước đó mới võ đạo tầng tám ư? Ha ha, vậy Lâm công tử đúng là không đơn giản, ba tháng ngắn ngủi mà lại đột phá được cảnh giới Tiên Thiên".

"Đột phá Tiên Thiên rồi ư?"

Lập tức đến lượt Phong Vô Hằng thất kinh, ba tháng nay hắn ta có chút kỳ ngộ nhỏ mới đột phá được võ đạo tầng mười.

Thành công ngưng tụ ra hạt giống Tiên Thiên, chỉ còn kém nửa bước nữa là có thể đột phá được Tiên Thiên.

Vốn cho rằng, vững vàng vượt qua Lâm Nhất rồi, nhưng không ngờ đối phương đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên rồi.

"Mười ngày trước mới miễn cưỡng đột phá, so với Vạn huynh thì vẫn còn kém xa lắm".

Với quan sát của Lâm Nhất, Vạn Phong này ít nhất đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên từ nửa năm trước rồi. Nói không bằng đối phương cũng không có gì là khiêm tốn.

"Sao có thể so sánh nước Thiên Thủy với quận Thanh Dương được, như vậy có chút không công bằng", Vạn Phong lạnh nhạt cười nói, ánh mắt toát lên vẻ không coi trọng.

Rõ ràng trong mắt hắn ta, vượt qua Lâm Nhất là chuyện rất bình thường, không phải là chuyện lạ gì cả.

"Đúng rồi, ngươi có bán con Huyết Long Mã này không, chỉ cần ngươi đồng ý, có thể tùy ý ra giá".

Vạn Phong đột nhiên lên tiếng, nhắm đến con Huyết Long Mã. Dường như còn có hứng thú với con ngựa hơn với Lâm Nhất.

"Bán".

"Hả?"

Mắt Vạn Phong sáng lên, lộ ra vẻ vui mừng.

"Mười vạn miếng linh thạch thượng phẩm".

Nghe thấy báo giá, sắc mặt hắn ta lập tức có chút ngại ngùng.

Vạn Phong khẽ cười nói: "Lâm công tử đúng là biết đùa, biểu đệ, đệ cứ ôn chuyện cũ trước đi, chăm sóc Lâm huynh đệ cho tốt. Ta tiếp đãi những người bạn khác đã, Lâm huynh đệ cứ tự nhiên", khách sáo nói xong bèn quay người rời đi.

Phong Vô Hằng khẽ nói: "Yên tâm, biểu ca sẽ không cưỡng ép mua ngựa của ngươi đâu, huynh ấy là người bận rộn, một lát là quên ngay ấy mà".

Thần sắc Lâm Nhất dửng dưng không để ý, nhìn về phía đối phương cười nói: "Thật ngạc nhiên, không ngờ ở quận Thanh Dương này lại có thể gặp được cố nhân ở Thiên Thủy quốc".

Suy cho cùng đều là người của Thiên Thủy quốc, mặc dù trước đây không thân quen, nhưng giữa hai người cũng không quá xa lạ.

"Sau khi Tứ tông tranh tài kết thúc, ta có được chút kỳ ngộ, tấn thăng lên võ đạo tầng mười, bèn nghĩ ra muốn tới quận Thanh Dương nương nhờ biểu ca, đợi sau khi đột phá Tiên Thiên xem có thể gia nhập vào Tam đại tông môn của quận Thanh Dương không".

Phong Vô Hằng giải thích với Lâm Nhất tại sao bản thân lại tới quận Thanh Dương.

"Quận Thanh Dương, Tam đại tông môn?"

"Ừ, quận Thanh Dương chỉ là một quận thôi nhưng lớn hơn gấp mấy lần so với nước Thiên Thủy, diện tích rộng lớn, thế lực cực nhiều, nhưng nội tình thật sự khá thâm sâu. Có thể được gọi là bá chủ của quận Thanh Dương chỉ có ba bên, Quang Minh Các, Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn".

Nhắc đến Tam đại tông môn này, ánh mắt Phong Vô Hằng lộ ra một tia ao ước hướng tới.