Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 236



Ở đây đa phần mọi người đều quen biết nhau, xuất thân cũng không chênh lệch bao nhiêu, đều là đệ tử của các gia tộc có thế lực trong vùng.

Vì thế bọn họ không có quá nhiều xa cách, chẳng mấy chốc đã bắt đầu trò chuyện rôm rả.

Mọi người cùng trò chuyện, trao đổi về những cảm ngộ võ đạo, bầu không khí dần dần nóng lên.

Đến đỉnh điểm, có người bắt đầu nhịn không được đề nghị tỷ thí.

Lúc này, Vạn Phong không lên tiếng ngăn cản, trái lại còn cố ý dọn ra một khoảng đất trống: “Cũng không phải sinh tử đại chiến gì cả, mọi người luận bàn một chút là được rồi!”

“Vạn huynh yên tâm, chúng ta tự biết cân nhắc!”

Tuy rằng miệng thì nói như thế, nhưng một khi giao chiến, hai đối thủ trên khoảng đất trống không ai phục ai, khí thế sắc bén lộ rõ giữa hai đầu lông mày, không chịu thua kém.

Advertisement

Ầm!

Vừa dứt lời, hai bên lập tức ra tay.

Một người dùng quyền, một người dùng chưởng, bọn họ đều đạt cảnh giới Tiên Thiên lưỡng khiếu, thực lực tương đương nhau.

“Võ kỹ Tiên Thiên!”

Hai mắt Lâm Nhất tỏa sáng, hắt phát hiện hai người này đều thi triển võ kỹ Tiên Thiên, tuy nhiên, hẳn chỉ là hạ phẩm.

Advertisement

Thế nhưng có được một bộ quyền pháp Tiên Thiên hoặc một bộ chưởng pháp Tiên Thiên cũng khiến Lâm Nhất cảm thấy hâm mộ không thôi.

Tuy rằng Bất Diệt Kim Cương Ấn của hắn là thượng phẩm, nhưng cũng chỉ có một chiêu, nên không cách nào so sánh được.

Riêng về Lưu Phong kiếm pháp thì bởi cấp bậc không đủ, khó có thể theo kịp tu vi hiện tại.

Cũng may quyền pháp của hắn được Bất Diệp Kim Cương Ấn gia trì, còn kiếm pháp thì có Bán Bộ kiếm ý gia trì, nên tạm thời không đáng lo.

Nhưng cứ thế mãi cũng không phải biện pháp.

Lần đầu nhìn thấy võ kỹ Tiên Thiên hoàn chỉnh, vì thế Lâm Nhất quan sát rất cẩn thận, không hề bỏ sót một chút chi tiết nào.

Một lát sau, hắn đã nhìn ra một vài manh mối.

Hắn phát hiện võ kỹ Tiên Thiên của hai người này dường như còn thiếu một chút gì đó, cũng không nắm bắt được cái tinh túy.

Thật ra, bọn họ đều chưa tu luyện đến đại thành, không lĩnh ngộ được ý nghĩa chân chính trong đó.

Thoạt nhìn thì đánh rất lưu loát, sinh động, nhưng trên thực tế đều chậm một nhịp, so với ba người Lưu gia mà hắn đã đụng độ lúc trước cũng không mạnh hơn bao nhiêu.

Trận tỷ thí tiếp theo cũng không có quá nhiều điểm nổi bật.

Ngồi trên vị trí chủ tọa, Vạn Phong khẽ nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia thất vọng, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Mãi đến khi Lưu Tử Phi bước ra thi đấu, lông mày Vạn Phong mới giãn ra, khóe mắt nhếch lên, lộ vẻ vui mừng.

“Bại!”

Chỉ sau ba chiêu, Lưu Tử Phi đã đánh bay đối thủ chỉ với một quyền, khiến người nọ suýt nữa đụng nát cái ghế.

“Ngại quá, không ngờ chỉ dùng năm thành uy lực lại mạnh đến như vậy!”

Lưu Tử Phi cười hờ hững, thái độ của hắn ta không có chút thành ý nào.

“Lưu huynh khách sáo, bất kể là linh nguyên Tiên Thiên hay quyền pháp thì huynh cũng đều mạnh hơn ta, quả thực chỉ cần dùng năm thành thực lực!”

Đối thủ bị hắn ta đánh bay lồm cồm bò dậy, gượng cười ôm lấy lồ ng ngực bị thương, không dám nhiều lời.

Ở quận Thanh Dương là như thế, kẻ mạnh luôn được xem trọng.

Dù Lưu Tử Phi có ngang tàng hống hách thì cũng chẳng sao cả, miễn thực lực của hắn ta đủ mạnh là được, sẽ không có ai dám không phục.

“Tên tiểu tử nước Thiên Thủy kia không tham gia à?”

Nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt Lưu Tử Phi rơi trên người Lâm Nhất, mang theo một tia đùa cợt.

Lời này khiến toàn trường thoáng chốc trở nên an tĩnh, kế đó tất cả đều nở nụ cười hiểu rõ, thầm nói có trò hay để xem.

Lâm Nhất im lặng không đáp, nhìn quanh khoang thuyền chính một vòng.

“Đến thì cũng đến rồi, tham gia đi!”

“Đúng đó, đừng không nể mặt vậy chứ…”

“Vạn huynh, huynh nói một câu công bằng xem, tất cả mọi người đều tham gia, chỉ riêng vị bằng hữu này của huynh không chịu ra mặt, như vậy không tốt lắm đâu!”

“Theo ta thấy hắn là một tên nhát gan, ngay cả cái rắm cũng không dám đánh!”

Thấy Lâm Nhất không nói, những người có mặt tại đây đều lên tiếng, hiển nhiên không muốn bỏ qua cho hắn dễ dàng như vậy.

Lâm Nhất quay sang nhìn tất cả mọi người, cười lạnh nói: “Cần gì phải kích động như thế… Ta có nói sẽ không đồng ý sao? Ta chỉ đang cân nhắc xem năm phần thành lực của mình có thể khiến căn phòng này vỡ nát hay không mà thôi!”

Tuy rằng không gian trong khoang thuyền chính rất lớn, nhưng một khi Bất Diệt Kim Cương Ấn bộc phát thì sức mạnh cực kỳ bá đạo.

Sau khi nhìn quanh một lượt, Lâm Nhất vẫn cảm thấy không yên lòng.

Soạt!

Đám người đều lộ vẻ khó có thể tin, bọn họ tự hỏi không biết có phải mình đã nghe lầm hay không.

Vạn Phong ngẩn người một lúc rồi mới kịp phản ứng, khẽ cười nói: “Sàn nhà và trụ cột xung quanh đều được tạo thành từ kim chúc mộc đã đánh bóng, dù là cường giả khai mở Tiên Thiên ngũ khiếu cũng không cách nào phá hỏng được!”

“Tiểu tử này thoạt nhìn có vẻ ít nói, nhưng khi mở miệng thì lớn giọng thật đấy!”

“Dám ra vẻ trước mặt Lưu Tử Phi, theo ta thấy hắn thật sự uống lộn thuốc rồi!”

“Ha ha, chờ đi, lát nữa ngươi sẽ hối hận vì những lời mình đã nói…”

Sau khi kịp phản ứng, sắc mặt mọi người đều lộ vẻ tức giận, bởi những lời của Lâm Nhất quả thật có hơi ngông cuồng.

Rầm rầm rầm!

Lâm Nhất đứng dậy, đồng thời buông cổ kiếm hạp trên lưng xuống, một âm thanh nặng nề vang lên. Cả sàn nhà, không đúng… phải nói là cả con thuyền đều bị lực tác động mà rung chuyển.

“Là hộp đựng kiếm kia!”

Mọi người kinh hãi không thôi, đồng loạt nhìn về phía hộp đựng kiếm đang đứng thẳng trên sàn nhà, vẻ mặt thoáng chốc thay đổi.

Đây chính là hộp đựng kiếm mà Lâm Nhất vẫn luôn vác trên lưng, rốt cuộc nó nặng đến mức nào mà có thể khiến cả con thuyền rung chuyển.