Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2362



Ngông cuồng, kiêu ngạo!  

Thiếu niên Lâm Nhất, kiếm không ra khỏi vỏ, lấy tu vi cảnh giới Dương Huyền đại thành đỉnh phong áp đảo cao thủ tiền bối cảnh giới Âm Dương đại thành.  

Bùm!  

Sau khi ngã xuống đất, Đường Ưng đau đớn la hét, toàn thân ông ta bê bết máu, va ngã vô số cây cổ thụ chọc trời, ngực lõm xuống, không biết đã gãy bao nhiêu xương sườn, còn có mấy chiếc xương sườn cắm vào lục phủ ngũ tạng khiến ông ta đau đến mức muốn chết quách đi cho rồi.  

Nhưng điều đáng sợ nhất không phải những điều này, mà là toàn thân ông ta bị ánh chớp mãnh liệt kia đốt cháy đen, chạm nhẹ vào sẽ đau đến mức không muốn sống tiếp nữa.  

Hô!  

Lâm Nhất từ trên trời hạ xuống, lạnh lùng nhìn đối phương.  

Ở phía xa, tất cả mọi người kinh hãi, trợn mắt ngoác mồm, không thể tin được một nhân tài cảnh giới Dương Huyền lại có thể đánh bại cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.  

Ở thành Thiên Lăng không thiếu nhân tài kiệt xuất có thể giết cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành, không nói đâu xa, bất cứ ai trong thất tú Thiên Lăng đều có thể làm được.  

Đặc biệt là hai người đứng đầu thất tú Thiên Lăng, họ có thể nhẹ nhàng áp đảo, dễ dàng giết chết cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành. Nhưng tu vi của bản thân họ đều là cảnh giới Âm Dương đại thành, độ khó hoàn toàn không thể so sánh với Lâm Nhất giết cao thủ cảnh giới Âm Dương đại thành.  

Nhưng họ lại không thể không tin, họ bị huyết khí dồi dào trên người Lâm Nhất dẫn tới và tận mắt chứng kiến tất cả mọi thứ.  

Tận mắt nhìn thấy Lâm Nhất giết người vượt cảnh giới như thế nào, kể cả sau khi Đường Ưng thi triển mọi thủ đoạn, hắn vẫn chiếm ưu thế áp đảo. Từ đầu đến cuối, ngay cả khi Đường Ưng rút kiếm Bích Vân quỷ dị ra cũng không thể đánh bại Lâm Nhất.  

Chỉ chật vật một khoảnh khắc, Lâm Nhất vừa ra tay đã thay đổi tình hình cuộc chiến.  

Một quyền làm Đường Ưng bị thương nặng, dáng vẻ thê thảm và chật vật kia khiến người ta sợ run người.  

Phong thái của một quyền đó không thể nào diễn tả bằng lời.  

Thiếu niên mặc bộ chiến giáp Thương Long, ánh chớp trên người chiếu thẳng lên trời. Vừa tung một quyền, sấm sét xuất hiện, tựa như bảo kiếm tuyệt thế ra khỏi vỏ, oai phong lẫm liệt, có một không hai.  

Đây mới thật sự là thiếu niên yêu nghiệt. Hôm nay họ đã được tận mắt chứng kiến một trận chiến kỳ tích, cảnh giới Dương Huyền vượt cảnh giới áp đảo cảnh giới Âm Dương đại thành.  

“Mạnh đến thế ư...”

“Thảo nào những nhân tài kiệt xuất đến từ thế gia của thành Thiên Lăng kia đều thua trong tay hắn, ai cũng bị đánh quỳ không dậy nổi, cực kì nhục nhã”.  

Tất cả mọi người đều chấn động, trên người Lâm Nhất có một khí chất siêu phàm thoát tục khiến họ mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại.  

Đường Ưng đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, sinh lực của ông ta đang giảm dần, trừ phi có linh dược phẩm cấp cao hoặc địa bảo thiên tài hiếm có, nếu không thì dù cho Lâm Nhất không ra tay, ông ta cũng sẽ tự chết.  

Lâm Nhất bước lại gần, Đường Ưng lập tức hốt hoảng, không ngừng la hét.  

“Ta còn chưa rút kiếm mà ông đã thua, chán thật đấy”.  

Sau khi tới gần, Lâm Nhất bình tĩnh lên tiếng sỉ nhục đối phương.