*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lẽ nào thành Thiên Lăng thật sự hết người rồi sao?
Thất tú Thiên Lăng không xuất hiện thì không làm gì được Lâm Nhất hay sao?
Trong lòng những nhân tài xuất chúng rầu rĩ vô cùng, có muôn ngàn lửa giận đang dâng lên, nhưng lại không có chỗ phát tiết, có thể nói là đau khổ vô cùng.
Trên mặt đất, Trần Hùng ngất xỉu đã được người bịt mũi khiêng về từ lâu. Một vài cao thủ tiền bối của Trần gia sa sầm mặt, khó coi vô cùng, bọn họ nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sát ý trong mắt dâng tràn.
Thật là kiêu căng!
Cái gọi là cao thủ tiền bối không ra tay với hậu bối chỉ là vấn đề hiểu ngầm và thể diện mà thôi, hơn nữa sự hiểu ngầm này cũng là giữa các thế lực lớn với nhau.
Cùng là thế lực cấp bá chủ, đương nhiên không thể làm như vậy, mọi người tru diệt nhân tài kiệt xuất của nhau thì chẳng phải hoàn toàn rối loạn hay sao. Nhưng nếu chỉ là một thiếu niên đến từ đế quốc Đại Tần thì hoàn toàn không cần kiêng dè như vậy, giết thì cứ giết thôi.
Sở dĩ bọn họ nhẫn nại là vì cảm thấy Lâm Nhất vẫn còn thủ đoạn chưa dùng, cho dù ra tay cũng chưa chắc có thể bắt Lâm Nhất lại.
Nếu cao thủ tiền bối ra tay mà cũng không thể bắt được Lâm Nhất thì thật sự quá tổn thất, uy nghiêm của thế gia hầu như mất sạch. Bây giờ có thế nào cũng chỉ là tranh đấu của các hậu bối với nhau mà thôi.
Trừ chuyện đó ra, bọn họ còn phải cho Lâm Nhất một loại ảo giác, khiến hắn cảm thấy thế gia bọn họ sẽ không phá hoại quy tắc.
Sau đó xếp cho hắn một thế cục tất sát, trừ khử hắn trong một lần, không để lại hậu họa. Không ra tay thì thôi, ra tay là phải giết bằng được. Ánh mắt bọn họ lóe sáng, vô cùng âm u lạnh lẽo, còn có một vài cao thủ thế gia khác cũng như vậy, trong lòng đều cười nhạt.
Lâm Nhất cảm nhận được những ánh mắt đó, trong lòng cảnh giác, trước khi đến đã dự liệu được. Phía trên không thẳng, phía dưới tất lệch. Nhìn đức tính của đám nhân tài thế gia là biết mấy lão già này có tính cách thế nào, chắc chắn không thể đánh giá cao thể diện của bọn họ.
Con đường này định trước sẽ không thể bình yên.
Nhưng đây là mật cảnh Kiếm Tông, hắn là kiếm khách không thể không tới. Tu vi hắn đình trệ đã lâu, bây giờ thân xác hắn tràn đầy sức mạnh, huyết khí cuồn cuộn như biển, đói khát vô cùng. Tu vi võ đạo từ lâu đã không theo kịp xác thịt mạnh mẽ thay da đổi thịt nữa, đã đến lúc phải đột phá, tiến bộ thêm.
Hắn cần một bước ngoặt, tìm kiếm tạo hóa để thực lực bản thân cũng lột xác, mà không chỉ là xác thịt tiến bộ. Kiếm ý, tu vi cũng không thể thiếu thứ nào, phải dung hòa đột phá, mở ra một vùng đất mới.
Nếu không, trong Quần Long thịnh yến, hắn chắc chắn không thể đối kháng với đám yêu nghiệt siêu phàm đỉnh cao chân chính.
Bây giờ mật cảnh Kiếm Tông chính là bước ngoặt của hắn, hắn phải nhân cơ hội này đột phá lên Dương Huyền đại thành, hắn phải tích lũy sức mạnh, đột phá một lần lên cảnh giới Âm Dương.
Hắn đã ngủ đông quá lâu rồi!
Khí thế của Lâm Nhất không suy giảm, da dẻ tỏa ra ánh sáng màu tím, kiếm quang do chín đường long văn diễn hóa thành lượn lờ quanh thân, dung hòa thành kiếm uy Thương Long vô cùng khủng khiếp, đe dọa bốn phương. Ánh mắt hắn đầy kiêu ngạo, nhân tài thế gia không ai dám nhìn thẳng.
Vô số ánh mắt dừng trên người Lâm Nhất đều bị thanh uy của hắn dọa sợ, trong lòng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được.