Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 249



“Sao lại không thể?”

Dáng vẻ kinh ngạc quá đỗi của Vạn Phong khiến Lâm Nhất hơi chau mày, lên tiếng hỏi ngược lại.

“Tầng thứ nhất của Lôi Viêm Chiến Thể này cần phải dùng lửa mạnh thiêu đốt cơ thể, dẫn ra liệt diễm thiên địa để đốt cháy cơ thể, tôi luyện từng mảng máu thịt và gân cốt trăm ngàn lần. Không phải trưởng bối nhà họ Vạn ta chưa từng có người từng tu luyện, nhưng không ai chịu đựng nổi, thậm chí không ít người còn tự đốt chết cả mình”.

Vạn Phong vội vàng nói, khiến Phong Vô Hằng ở bên cạnh ngây mặt ra.

Yêu cầu của công pháp thượng phẩm này thật sự rất khắt khe. Không đúng, không phải khắt khe mà rõ ràng là một sự giày vò!

Đáng sợ như vậy thì phải có ý chí và dũng khí cỡ nào mới có thể vượt qua được?

Advertisement

Mặt Lâm Nhất lộ vẻ bàng hoàng, hắn mỉm cười và nói: “Thì ra là như vậy, hóa ra ngay từ đầu Vạn công tử đã đoán ra được ta không thể nào luyện được nên mới đồng ý đưa công pháp thượng phẩm này cho ta!”

“Chuyện này… Ngươi nghe ta nói, ta không có ý đó!”

Mặt Vạn Phong biến sắc, trong lúc nôn nóng đã lỡ miệng để lộ chuyện, lập tức bối rối vô cùng.

Phong Vô Hằng cười gượng rồi nói: “Lâm Nhất, ta thiết nghĩ anh họ không có ý đó đâu, chỉ là tò mò mà thôi. Điều kiện khắt khe như thế thì làm sao để luyện thành được? Có bí quyết không?”

“Đúng vậy, Lâm Nhất, ta thật sự rất tò mò đấy, thật sự có bí quyết sao?”

Advertisement

May mà có Phong Vô Hằng tạo lối thoát để hắn ta bớt xấu hổ, ánh mắt Vạn Phong liền sáng lên.

Nếu như thật sự có bí quyết, nếu như hắn ta có thể luyện thành công công pháp này thì còn gì tốt bằng.

Lâm Nhất xòe tay, nói sự thật: “Không có bí quyết, chỉ là trước đây ta từng trải qua chuyện thập tử nhất sinh, từng bị lửa nóng thiêu thân một lần mà thôi”.

“Thật sự không có à?”

Ánh mắt Vạn Phong tràn đầy sự thất vọng, hắn ta nói: “Không nói đến chuyện này nữa. Lâm Nhất, nên khởi động rồi, hôm nay là cuộc thi tranh giành linh hồ. Hehe, thiết nghĩ có ngươi ra mặt thì nhà họ Vạn chúng ta nhất định sẽ giành phần thắng”.

Mặc dù rất ngạc nhiên vì đối phương luyện ra được Viêm Ma Chi Khu, nhưng sự mạnh mẽ của Lâm Nhất cũng mang đến cho hắn ta sự tự tin vô cùng lớn.

“Đợi ta thu dọn đã!”

Lâm Nhất thay quần áo, mang hộp kiếm lên lưng là xem như đã chuẩn bị xong.

Ngay sau đó, ba người họ xếp thành một hàng trước từ đường của nhà họ Vạn.

Cửa lớn của từ đường đóng chặt, các trưởng bối đang thắp hương cúng bái bên trong, cầu nguyện tổ tiên phù hộ.

“Ngươi là Lâm Nhất sao?”

Soạt!

Một thanh niên xuất hiện trên mảnh đất trống phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, người này nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.

Hắn ta có tu vi Tiên Thiên nhị khiếu, khí tức trên người còn mạnh hơn cả Vạn Phong.

Vạn Phong nhìn thấy thiếu niên này thì mặt liền biến sắc, hắn ta thì thầm bên tai Lâm Nhất: “Đấy là Vạn Phi Diệp, con trai của Vạn Thiên, cũng là hạt giống có tư chất thiên phú tốt nhất của nhà họ Vạn, ngoài ngươi và ta ra thì người thứ ba ra trận lần này còn có hắn ta, cẩn thận một chút!”

Lâm Nhất thầm nghĩ “Vạn Phi Diệp… Cũng chính là em họ của Vạn Phong!”

“Nghe nói năm ngày trước ngươi đã đánh bay phụ thân ta chỉ bằng một đấm hả?”

Vạn Phi Diệp thấy Lâm Nhất không nói gì thì tiếp tục nói.

Vạn Phong thấy giọng điệu của hắn ta không bình thường thì lạnh lùng hét lên: “Vạn Phi Diệp, ngươi muốn làm gì? Cuộc chiến linh hồ sắp bắt đầu rồi, đừng có gây chuyện!”

Vạn Phi Diệp hơi nheo hai mắt lại, nhìn về phía Lâm Nhất, mỉm cười và lạnh lùng nói: “Đùa thôi, vẫn còn chút thời gian, chúng ta đánh thử vài chiêu không?”

“Được thôi, có điều phải có phần thưởng, người thua phải đưa cho đối phương một ngàn viên linh thạch trung phẩm”.

Lâm Nhất khẽ mỉm cười, vẻ mặt rất vui vẻ: Phụ thân ngươi mà ta còn không sợ, lẽ nào lại sợ ngươi?

“Một ngàn viên linh thạch trung phẩm sao?”

Mặt Vạn Phi Diệp tối sầm, chừng đó đã tương đương với tài nguyên trong ba tháng của hắn ta rồi, hắn ta lạnh lùng nói: “Được!”

“Đọ thế nào đây?”

“Rất đơn giản, một người xuất một chiêu, không dùng đến võ hồn, không dùng binh khí, không dùng võ kỹ, ai lùi trước thì người đó thua”.

Ánh mắt Vạn Phi Diệp lạnh buốt, rõ ràng là muốn đòi lại công bằng cho cha của hắn ta, hắn ta ghì giọng nói: “Phần thưởng còn phải thêm một điều kiện nữa, đó là ai thua thì phải ngoan ngoãn để đối phương tát một bạt tai!”

“Không dùng võ kỹ sao?”

Vạn Phong hạ giọng nói: “Vạn Phi Diệp, tu vi của ngươi cao hơn một khiếu, lại tu luyện công pháp Tiên Thiên trung phẩm, thế mà mà còn không cho đối phương dùng võ kỹ sao?”

Tên này đã đến trong sự chuẩn bị, thiết nghĩ hắn ta cũng biết món sở trường của Lâm Nhất là võ kỹ.

Vạn Phi Diệp cười và khiêu khích: “Sợ rồi sao? Bây giờ rút lui vẫn còn kịp đấy, chỉ cần đưa một ngàn viên linh thạch trung phẩm là được rồi!”

“Không sao!”

Lâm Nhất không để bụng, có người tự đưa mặt cho đánh, không tát cũng uổng!

Vạn Phi Diệp thấy đối phương đồng ý thì ánh mắt liền thoáng qua vẻ xảo quyệt, chỉ cần không dùng đến võ kỹ…

Với tu vi vốn cao hơn một bậc của mình, hắn ta chắc chắn một trăm phần trăm là mình có thể đánh lùi được đối phương.

“Lên đi, để tránh việc nói ta ức hiếp ngươi, ngươi hãy ra tay trước đi!”

Vạn Phi Diệp lùi về sau mấy bước, nhìn về phía Lâm Nhất rồi khẽ mỉm cười.

Trên thực tế, công pháp sở trường của hắn ta là thủ trước công sau, mở thêm một khiếu đủ để hắn ta phán đoán sơ hở của đối phương, sau đó đánh đối phương lùi về sau chỉ với một chiêu.

Lâm Nhất khẽ cười: “Ngươi chắc không?”

“Đương nhiên!”

Lâm Nhất vươn vai, hộp kiếm trên lưng rớt xuống từ từ.

Bụp, bụp!

Hai tiếng động lớn vang lên cùng lúc, một tiếng là cú đấm với sức mạnh vạn cân của Lâm Nhất, tiếng còn lại là tiếng hộp kiếm nặng rơi xuống đất.

Linh nguyên Tiên Thiên của Vạn Phi Diệp không kịp ngưng tụ, bị Lâm Nhất đấm một đấm, bay văng ra xa.

Hắn ta ngã xuống đất rất thê thảm, cả người đau đớn khôn cùng, nằm trên mặt đất, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc.