*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tách! Tách!
Tay phải vẫn chưa hoàn toàn rụt về của Ô Tiếu Thiên xuất hiện chút vết rách, có máu tươi không ngừng chảy ra. Sắc mặt hắn ta không ngừng thay đổi, một lúc lâu sau đó mới nhìn Lâm Nhất bằng ánh mắt nặng nề, trầm ngâm nói: “Kiếm ý này của ngươi thật sự rất ghê gớm, nhưng ngươi lại không thể đi được con đường này, ngươi hiểu ý ta chứ”.
Lâm Nhất im lặng không đáp lời.
“Sao vậy, ta nói không đúng à?”
Ô Tiếu Thiên nghiêm túc nói: “Toàn bộ cổ vực Nam Hoa, không, là cả Huyền Hoàng Giới đều không có ai nắm giữ được kiếm ý Thông Linh trước cảnh giới Thiên Phách. Cho dù đạt đến cảnh giới Thiên Phách, trước khi chưa mở thất phách, cũng không có mấy người nắm giữ được kiếm ý Thông Linh. Dù là Nam Cung Vãn Ngọc có thiên phú Kiếm đạo không thua kém gì ngươi cũng đã lựa chọn con đường khác”.
“Ngươi thua trong tay Khương Tử Diệp nên đã mất đi ý chí mạnh mẽ. Dù có vẻ đã ra khỏi thung lũng, nhưng thực tế vẫn không thể thoát khỏi sự sợ hãi với Tam Vương Thất Anh, chúng ta không giống nhau”.
Nói xong, Lâm Nhất chắp tay xin cáo từ.
Sắc mặt Ô Tiếu Thiên hơi khó coi, câu nói cuối cùng của Lâm Nhất rất có sức ảnh hưởng với hắn ta.
“Tên này ngông cuồng quá”.
Cơ Vô Dạ đi tới, không vui nói.
Dù trận luận bàn khi nãy không phân thắng bại, nhưng cũng là Lâm Nhất thua mới đúng. Hắn ta biết rõ sư huynh có lá bài tẩy chưa sử dụng, còn áp chế cả tu vi rồi.
Ô Tiếu Thiên phất tay: “Không thể nói thế được, hắn ta thật sự có bản lĩnh để ngông cuồng. Người này cũng không cần phải lo lắng về Quần Long thịnh yến nữa, nhưng muốn lĩnh ngộ kiếm ý Thông Linh trước hai mươi tuổi là chuyện quá khó khăn…”
“Khó khăn đến mức nào.”
“Còn khó hơn việc giết chết Thú Vương gấp trăm lần. Hắn ta đang tự nhốt mình trong lồng, chắc chắn sẽ phải trả giá đắt”.
Chỉ luận bàn một chiêu, nhưng Ô Tiếu Thiên lại nhạy cảm phát hiện ra dã tâm của Lâm Nhất, hắn hoàn toàn không coi trọng chuyện lần này.
Thậm chí còn chắc chắn ở Quần Long thịnh yến sẽ không có vấn đề gì.
Không giống nhau?
Ô Tiếu Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng đã đi xa của Lâm Nhất, thầm hừ lạnh, đúng là không giống nhau. Ta có tư cách khiêu chiến với Tam Vương Thất Anh, còn ngươi đã định sẵn là không có tư cách đó rồi.
Lâm Nhất quay về chỗ cũ, cuối tầm mắt của hắn có một thanh kiếm đang treo trên trời, có lôi quang bất diệt quấn quanh.
Theo kiếm quang nở rộ, kiếm ý cuồn cuộn vô tận chiếu sáng ngọn núi cao chọc trời kia, cực kỳ chói mắt.
Cửu Thiên Lôi Động, kiếm quang diệu thế!
Đó là một thanh kiếm ngưng luyện từ kiếm ý vô biên mà Lâm Nhất hoàn toàn không hiểu được, trong kiếm chứa đựng ý chí kiêu ngạo bất hủ của kiếm khách nghìn năm.
“Thật sự quá tráng lệ”.
Tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng Lâm Nhất vẫn vô cùng rung động, không một lời nào có thể miêu tả sự rung động trong lòng hắn.
Quá mạnh mẽ, Lâm Nhất cảm thấy thành kiếm lơ lửng trên mây kia chính là vua của vùng đất này. Bất cứ một ai dám bất kính đều sẽ gặp tai hoạ ngập đầu, bị xử lý trong nháy mắt.