Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 266



“Hộp kiếm? Hộp kiếm đó có kỳ lạ không?”

Khổng Nguyên nhớ lại, hôm đó Diêm Thiên Thụy đã bị hộp kiếm của Lâm Nhất đập bị thương, thê thảm đến mức không dám nhìn.

Ánh mắt của Diêm Thiên Thụy đầy vẻ lạnh lùng, hắn ta nói: “Chuyện không nên hỏi thì đừng có hỏi”.

“Vâng, vâng, vâng!”

Khổng Nguyên lau mồ hôi, hoảng loạn nói.

Mặc dù tu vi của ông ta cao hơn Diêm Thiên Thụy rất nhiều này nhưng ông ta vốn không dám cãi lại ý của đối phương.

Cha của đối phương là trưởng lão có địa vị cao trong Huyết Vân Môn.

Advertisement

Chỉ cần hắn ta muốn thì bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt nhà họ Khổng nhỏ bé của ông ta, vì vậy ông ta vốn không dám có bất cứ đụng chạm gì.

Hơn nữa, trong trận chiến linh hồ này, ông ta đã hứa với đối phương, nhất định sẽ vào trong linh hồ, giành được cơ hội luyện hóa linh nhũ Tiên Thiên.

Kết quả là chẳng những không giành được cơ hội mà còn bị người ta đánh đến trọng thương, ông ta đã phạm phải sai lầm cực kỳ lớn.

Hiện tại, ông ta thật sự không dám chọc giận Diêm Thiên Thụy, chỉ có thể khéo léo chuộc lỗi.

“Diêm công tử, có cần ta phái người canh chừng gần Vạn Bảo các không? Công tử yên tâm, nhất định lần này ta sẽ bắt sống tên nhóc đó, để Diêm công tử tùy ý xử lý!”

Sát khí thoáng qua trong ánh mắt của Khổng Nguyên, ông ta muốn lấy công chuộc tội.

Advertisement

“Không cần thiết, không cần Khổng gia các người nhúng tay vào chuyện này nữa, với lại, không được để lộ bất cứ tin tức gì!”

Diêm Thiên Thụy lạnh lùng nói với vẻ mặt không cảm xúc.

“Ta sẽ sắp xếp người của phân đà Huyết Vân Môn xử lý, nhà họ Khổng các ngươi cứ ngoan ngoãn ở im đó là được. Nếu như chuyện này mà thành công, nói không chừng, ta sẽ thấy vui, khi ấy ta sẽ nhắn phụ thân đích thân đến Tử Viêm thành một chuyến cũng nên”.

Lúc Khổng Nguyên vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì Diêm Thiên Thụy lại tiếp tục nói khiến mắt Khổng Nguyên lập tức sáng rỡ lên.

Phụ thân của Diêm Thiên Thụy là cao thủ Huyền Quan đích thực, nếu như ông ta có thể đến Tử Viêm thành một chuyến…

“Công tử yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không để lộ tin tức của chuyện này đâu!”

“Ta đi trước đây!”

Khổng Nguyên nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi, thấy khó hiểu nhiều điểm, không biết đối phương đang suy tính điều chi.

“Thôi vậy, bình an qua được ải này là được rồi!”

Trên khuôn mặt hung dữ của Khổng Nguyên lộ vẻ mệt mỏi, qua lại với Huyết Vân Môn thì ông ta thật sự phải luôn cẩn trọng.

Vốn dĩ ông ta tưởng rằng chắc chắn lần này sẽ đại họa ngập đầu rồi.

Nhưng ai ngờ, thời thế thay đổi, sau cùng Diêm Thiên Thụy lại không gây rắc rối cho ông ta, vậy là cũng đủ lắm rồi.

Sau khi ra khỏi Khổng gia, Diêm Thiên Thụy nhìn ngang nhìn dọc rồi mặc choàng có mũ vào và rời khỏi đó.

Nửa canh giờ sau, hắn ta dừng lại trước một ngôi lầu không có gì nổi bật ở Tử Viêm thành.

Chỗ này chính là phân đà của Huyết Vân Môn ở Tử Viêm thành.

Hắn ta vừa mới bước chân vào cửa thì lập tức có hai thanh niên mang vẻ mặt hung hăng, tu vi đều ở cấp Tiên Thiên nhị khiếu ngăn hắn ta lại.

Cùng lúc đó, có rất nhiều người ở sâu trên lầu cao đều hướng mắt nhìn về phía hắn ta.

“Cút!”

Diêm Thiên Thụy cởi áo choàng có mũ ra, để lộ mặt nạ máu trên mặt. Hai thanh niên đó liền giật mình, mặt mày biến sắc, vội vã lùi về sau.

“Không biết là sư huynh đến, lúc nãy đã đắc tội rồi!”

Một người từ trong sảnh lớn bước ra, người đó mặc áo vàng, phong độ phi phàm, tu vi cấp Tiên Thiên tứ khiếu, tên này nhìn sang Diêm Thiên Thụy và nói: “Huynh là con trai của trưởng lão nào trong môn phái chúng ta?”

Diêm Thiên Thụy không nói gì, chỉ lấy lệnh bài của tông môn ra.

Lúc người áo vàng nhìn thấy lệnh bài thì trong ánh mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diêm Thiên Thụy cũng có thêm vài phần e dè.

“Thì ra là công tử nhà Diêm trưởng lão, lúc nãy đã mạo phạm rồi, không biết có gì sai bảo ạ?”

Người áo vàng tỏ vẻ cung kính hơn, thường thì khi người của môn phái đến, tên này cũng không có thái độ đó đâu

Nhưng trong Huyết Vân Môn, Diêm trưởng lão này lại nổi tiếng tàn nhẫn, là một người không thể chọc đến.

Tốt nhất là đừng nên đắc tội với tên Diêm Thiên Thụy trước mặt đây.

Diêm Thiên Thụy hạ giọng nói: “Ta muốn mượn mười võ giả Tiên Thiên tam khiếu, hai mươi võ giả Tiên Thiên nhị khiếu”.

Người áo vàng thầm kinh ngạc, vậy thì tương đương với một phần năm sức chiến đấu của phân đà rồi.

Đệ tử nội môn cũng chưa có được quyền lớn như thế.

Nhưng nghĩ đến bối cảnh của đối phương thì người áo đen lại do dự một lúc rồi nói: “Ta cần phải hỏi ý kiến của đà chủ đã”.

“Tùy!”

Diêm Thiên Thụy mỉm cười vô cùng tự tin, hắn ta tin đối phương nhất định sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.

Trong mật thất của lầu cao, người áo vàng nói cho một ông già gầy gò biết yêu cầu của Diêm Thiên Thụy.

“Hướng lão, ông thấy thế nào?”

Hướng lão chính là đà chủ phân đà này, tu vi đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên thất khiếu rất đáng sợ.

“Nhất định phải nể mặt Diêm trưởng lão, chúng ta không thể đắc tội với nhân vật lớn như thế!”

Khuôn mặt nhăn nheo của Hướng lão lộ vẻ thắc mắc, ông ta nói: “Có điều… Cậu ta cần đến nhiều cao thủ Tiên Thiên tam khiếu và nhị khiếu như vậy để làm gì? Nếu mượn một võ giả tứ khiếu hoặc là ngũ khiếu thì chẳng phải có ích hơn sao?”

Người áo vàng mỉm cười, nói: “Còn cần phải nói nữa sao, nhất định là gặp kỳ ngộ gì đó không muốn để chúng ta được hồi chứ gì. Có cao thủ tứ khiếu hay ngũ khiếu ở đó thì e rằng hắn ta cũng không yên tâm!”

Hướng lão im lặng một lúc, ấn đường thoáng vẻ do dự, ông ta nói: “Ta thì không muốn lợi dụng gì hết, chỉ sợ cậu ta xảy ra chuyện gì đó, ngộ nhỡ có sơ suất gì thì ngươi và ta đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

“Thế này đi, ngươi đi nói với cậu ta…”

“Ta đã biết rồi!”

Một lúc sau, người áo vàng lại xuất hiện trước mặt Diêm Thiên Thụy và nói: “Đà chủ đã đồng ý rồi, có điều, có một điều kiện, đà chủ hi vọng ta theo bên cạnh để bảo vệ sự an toàn cho công tử!”

“Ta mà cần ngươi bảo vệ sao?”

Diêm Thiên Thụy cười lạnh lùng, ánh mắt thoáng qua tia buốt lạnh, hắn ta hạ giọng nói: “Ngoan ngoãn chút cho ta, đừng có suy nghĩ gì bậy bạ đó”.

“Nhưng đà chủ dặn dò…”

“Bớt nhảm đi, điều người cho ta là được rồi, nếu không thì sau khi ta về môn phái… Hehe!”

Diêm Thiên Thụy cười với vẻ đầy nguy hiểm khiến người áo vàng cảm thấy lạnh sống lưng.

Huyết Vân Môn ra tay tàn bạo, độc ác, tác phong của môn phái rất kỳ lạ, dù là sư huynh đệ thì cũng nghi ngờ nhau.

Diêm Thiên Thụy đã sớm có thói quen cẩn thận đề phòng rồi, Lâm Nhất mang theo hộp kiếm, hắn ta không muốn có bất cứ sự cố nào xảy ra.

Nếu như bị người khác nhận ra lai lịch của hộp kiếm đó thì khó tránh họ sẽ có ý đồ.

Vì vậy, hắn ta vốn không thể nào đồng ý với yêu cầu để người áo vàng theo bảo vệ bên cạnh.

Hơn nữa, hắn ta cho rằng, chỉ cần một mình hắn ta là đã đủ đối phó với Lâm Nhất rồi, hắn ta cần thêm người chẳng qua là vì sợ đối phương bỏ trốn, phòng sự cố bất ngờ mà thôi.