Gia chủ Trần gia tức giận mắng một tiếng, bị buộc phải ra tay.
Ầm!
Giữa không trung quanh quẩn tiếng nổ mạnh, gia chủ Trần gia như diều đứt dây, rơi thẳng xuống đất, mà lôi mang Tử Điện vẫn tiếp tục khuếch tán như sóng nước, khiến bọn người tông chủ Tiêu Vân Tông biến sắc, cả bọn điên cuồng ra tay nhưng vẫn bị chấn cho hộc máu.
Ầm ầm!
Gia chủ Trần gia rơi xuống đất khiến kiến trúc trong vòng mười dặm quanh đó bị chấn sập, thành Thiên Lăng to như vậy nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được dư chấn.
“Sao có thể như thế?”
“Gia chủ Trần gia đã chết rồi sao?”
“Lâm Nhất, sao hắn lại đến nữa rồi? Thật đáng sợ, ai có thể ngăn được hắn đây?”
“Má, sao lúc trước đám người này lại trêu chọc hắn làm gì? Rốt cuộc chọc phải con quái vật gì hả?”
Cảnh tượng khủng bố trên bầu trời rơi vào tầm mắt người dân trong thành, bầu không khí hoảng sợ lan ra khắp tòa thành. Cảm nhận được uy áp kinh khủng, mỗi người đều ngồi chết trân tại chỗ, run rẩy không thôi, e sợ Lâm Nhất sẽ đại khai sát giới.
Dù sao thành Thiên Lăng không mấy “thân thiện” với Lâm Nhất, kể từ khi hắn đến đây, bọn họ vẫn luôn giữ thái độ cao ngạo.
Ngày đó, khi nghe tin Lâm Nhất chết trong tay Trần Tử Ngọc, thành Thiên Lăng đã sôi trào một phen, bọn họ còn reo hò một thời gian dài.
Giờ phút này, bọn họ đã thật sự hoảng sợ, nỗi sợ và bất an lan tràn trong lòng.
Tuy nhiên, rõ ràng là đám người này có tật giật mình. Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, sắc mặt Lâm Nhất lạnh lùng, hắn thờ ơ nhìn mấy người tông chủ Tiêu Vân Tông.
Có người buông lời ngang ngược, cho kẻ đó một bài học là được, những người trước mắt đều đã cúi đầu, hắn đánh chó cùng đường cũng không có ý nghĩa gì.
Tử Điện Ma Long Điểu sải đôi cánh khổng lồ gần trăm mét, những đường long văn Tử Điện truyền vào hai cánh, lập tức trên cánh có nhiều đường vân kinh mạch phát sáng lấp lánh, giống như pha lê rực rỡ chói mắt. Đường vân với ánh sáng chói mắt đó đan xen trên cánh rồng, nháy mắt đã khuấy động sức mạnh Phong Lôi vô tận.