Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 296



Trong mắt hắn loé lên vẻ kinh ngạc, Kim Diễm Quyết của hắn đã tới tầng ba, nhưng không ngờ sự hùng hậu linh nguyên của đối phương có thể sánh ngang với hắn.

Lẽ nào công pháp Tiên Thiên của hắn đã tới Đại Thành?

“Ha ha ha ha, đã quá, đã quá... Tiếp tục nào!”

Đang trong lúc kinh ngạc, chỉ thấy Lâm Nhất cười như điên, ánh hào quang phát ra từ hắn. Trong tiếng cười lớn, cơ thể hắn đột nhiên phồng lên, Viêm Ma Chi Khu lập tức được kích hoạt.

Phá Quân Quyền!

Mai Tử Hoạ cười khẩy, ánh sáng vàng lấp lánh toàn thân, khí thế một đấu nghìn quân lại xuất hiện trên người hắn ta.

Bóng dáng hai người thấp thoáng, điên cuồng đánh nhau trong sơn cốc.

Trên mặt đất mỗi nơi họ đi qua đều sẽ xuất hiện vết nứt toạc, sau đó nhanh chóng lan rộng ra, tiếp tục nổ ầm lên.

Advertisement

Trận chiến đáng sợ khiến ba gã đệ tử Kim Diệm Tông phải giương mắt nhìn.

Thực lực mà Lâm Nhất thể hiện hoàn toàn không giống Tiên Thiên tam khiếu.

Quả thật không thể tin được, rốt cuộc hắn đã tu luyện bằng cách nào mà có thể dồn Mai sư huynh vào tình cảnh như vậy?

Đồng thời họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nếu Lâm Nhất dốc toàn lực từ đầu, có thể họ sẽ chết ngay tại chỗ.

“Kim Diệm Tông chỉ có thế thôi!”

Hai người lại tách ra, Lâm Nhất đáp xuống một tảng đá, cười nhạt: “Sau này sẽ gặp lại”.

Advertisement

Hắn không tiếp tục dây dưa, quay lưng bỏ đi.

“Ngăn hắn lại!”

Khoé miệng Mai Tử Hoạ ứa ra máu, sắc mặt tái nhợt, hắn ta nổi giận hét lên.

Lưu đà chủ và Mạc Bình của phân đà Kim Diệm Tông nhận lệnh, vội vàng gọi hai, ba trăm đệ tử phân đà còn lại.

Họ bao vây, tấn công về phía Lâm Nhất.

“Ai cản ta thì phải chết!”

Viêm Ma Chi Khu của Lâm Nhất chưa biến mất, hắn phất tay, hộp đựng kiếm mở ra, Táng Hoa kiếm trong tay thuận thế bay ra khỏi vỏ.

Leng keng!

Chỉ trong tích tắc, người hắn di chuyển theo kiếm, tia sáng loé lên, máu thịt văng tung toé. Lâm Nhất đánh đâu thắng đó, chạy như ngựa phi, máu bắn tứ tung, không ai có thể đỡ được nửa chiêu của hắn.

Một người một kiếm cứ thế không chút kiêng dè, đi tới đâu người chết tới đó.

“Là ngươi!”

Vừa thấy mặt Lâm Nhất, Lưu đà chủ và Mạc Bình lập tức biến sắc.

Người trước mắt đúng là Lâm Nhất, kẻ mà họ nghĩ đã chết ở núi Thiên Hoả!

“Cút đi”.

Trong tiếng quát lạnh, dưới sự trợ giúp của Bán Bộ kiếm ý, một kiếm của Lâm Nhất quét ngang để lại trên người họ một nhát chém, họ chưa kịp ra tay đã bị Bán Bộ kiếm ý kinh khủng đánh bay ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất, vết thương trước ngực chảy máu không ngừng.

Nhưng Lâm Nhất không thèm quan tâm họ sống chết ra sao mà vẫn cứ chạy như điên, đội ngũ hùng hậu hơn hai trăm người bị hắn giết chỉ trong tích tắc.

Sau khi ra khỏi sơn cốc, xác định không có ai đuổi theo, Lâm Nhất mới cất kiếm vào vỏ.

Phụt!

Hắn há miệng hộc ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt dần trở nên hồng hào.

Máu bầm tích tụ khi đánh nhau với Mai Tử Hoạ trước đó đều bị phun ra hết.

“Khá lắm, công pháp của Kim Diệm Tông quả thật rất mạnh!”

Mắt Lâm Nhất thoáng qua vẻ nặng nề, chắc hẳn cấp bậc của Kim Diễm Quyết còn cao hơn Tiên Thiên Thuần Dương Công của hắn.

Nếu không thì Thuần Dương Công đã đạt tới viên mãn đỉnh phong của hắn phải hoàn toàn áp chế đối phương mới đúng.

“Có điều...”

Lâm Nhất nở nụ cười: “Ta nên cảm ơn hắn, nếu không nhờ đánh nhau với hắn, sao ta có thể hấp thu Long Vân quả nhanh như vậy”.

Trước hết không vội, ta phải tìm một nơi để luyện hoá nó!

Trong sơn cốc vô cùng bừa bộn, thây chất thành đống.

Thi thể của võ giả và Thiết Tí Ma Viên ngổn ngang, đâu đâu cũng có.

Máu chảy thành sông, trong sơn cốc trống trải nồng nặc mùi máu, hệt như địa ngục trần gian.

Không thể không nói trận chiến này khá thê thảm.

Tác dụng của Sát Nhân Hương thật sự quá khủng khiếp, nó không chỉ khiến Thiết Tí Ma Viên bị thương vong nặng nề, ngay cả đệ tử phân đà của Kim Diệm Tông cũng bị trúng chiêu rất nhiều.

Cú phá vòng vây sau cùng của Lâm Nhất như một đòn trí mạng cho phân đà Kim Diệm Tông.

Cả phân đà bị thiệt hại nghiêm trọng, khó có thể khôi phục trong vòng mười năm đổ lại.

“Sư huynh, hình như người đó là... Lâm Nhất”.

Một tên sư đệ của Kim Diệm Tông bước đến chỗ Mai Tử Hoạ, nhỏ giọng nói.

“Lâm Nhất? Lâm Nhất là ai?”

Mai Tử Hoạ hoang mang hỏi, hắn ta chưa từng nghe nói đến cái tên này ở quận Thanh Dương.

“Là kẻ đến từ bên ngoài, hồi còn Tiên Thiên nhị khiếu, hắn đã giết nhi tử Diêm Đằng của Huyết Vân Môn. Hiện nay đang bị cả Huyết Vân Môn truy nã, ban bố huyết sắc truy sát lệnh!”

Tên đệ tử giải thích, kể sơ lược về lai lịch của Lâm Nhất.

“Sư huynh, trong khoảng thời gian huynh bế quan có thể không biết, nhưng gần đây khắp quận Thanh Dương đang truyền tai nhau về hắn, Khổng gia ở Tử Viêm thành cũng bị diệt môn vì hắn... Nhiều người tò mò, rốt cuộc hắn từ đâu đến mà lại to gan như thế”.

Mai Tử Hoạ trầm ngâm nói: “Không ngờ ngay cả nhi tử độc nhất của Diêm Đằng hắn cũng dám giết... Thảo nào hắn dám cướp Long Vân quả của ta”.

Hắn ta biết Diêm Đằng, đó là cao thủ cảnh giới Huyền Võ của Huyết Vân Môn.

Thực lực đáng sợ, thủ đoạn tàn ác, có thể nói ông ta khiến mọi người ở quận Thanh Dương chỉ cần nghe tiếng thôi đã sợ vỡ mật.

Ngay cả Diêm Thiên Thuỵ cũng dám giết thì cướp một quả Long Vân quả của hắn ta đã là gì.

“Sư huynh, có cần bẩm báo chuyện này cho tông môn không?”

“Không cần”.

Mai Tử Hoạ xua tay, mắt loé lên sát ý: “Hắn đến quận Thanh Dương cũng vì di tích viễn cổ trong Thanh Dương Giới, lúc đó ta sẽ đích thân cho hắn biết kết cục khi đắc tội ta!”

Những gã sư đệ khác cũng tự biết e rằng Mai sư huynh không muốn để chuyện hôm nay bị lộ ra ngoài.

Một tên Tiên Thiên tam khiếu lại chạy thoát khỏi tay Mai Tử Hoạ.

Nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của hắn ta.

Nhìn cảnh hỗn loạn trong sơn cốc, sát ý trong mắt Mai Tử Hoạ càng nhiều hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn ta thua đậm như vậy ở quận Thanh Dương kể từ khi bước chân vào giang hồ cho đến nay.

Điều rắc rối nhất là hiện tại Lâm Nhất đã ăn mất Long Vân quả, linh nguyên gần như vô tận, dù có đuổi theo đối phương thì sợ là cũng không ngăn cản được.