Tay phải của Triệu Vô Cực đang nắm chặt đao Thu Thanh thì đột nhiên nới lỏng ra, ngay trong lúc cấp bách, hắn ta xoay người lại nhanh như cắt, đưa hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm Táng Hoa.
Hình ảnh này làm người khác xem đến cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó!
Lòng bàn tay trái của Triệu Vô Cực đột nhiên trào ra điện quang, nhanh chóng nắm lấy đao Thu Thanh sắp rơi xuống giữa không trung, Lôi Vân Trảm đã bị gián đoạn không chỉ được tung ra thành công mà còn mang theo khí thế càng thêm mạnh mẽ quét qua một đường từ trên xuống dưới.
Ngón tay trái của Lâm Nhất khép lại, ngay khoảnh khắc chiêu đao sắp vọt đến liền dùng hai ngón tay ngăn chặn.
Nhanh quá!
Giữa lúc cấp bách khôn cùng, hành động của hai người họ khiến cho người xem chấn động không thôi, quả tim như muốn rớt ra ngoài. Trong khoảnh khắc đấy, cả hai đã chiến đấu bằng cả trí tuệ và lòng dũng cảm, chỉ cần thoáng yếu thế hơn một chút, ắt hẳn không chỉ phân thắng bại mà sẽ còn có một người bỏ mạng.
Lâm Nhất phát hiện kiếm đã bị đối phương kẹp lại, mà hai ngón tay kia còn dày đặc điện quang, làm hắn không tài nào đâm thêm vào chút nào nữa.
Về!
Hắn lập tức rút kiếm về, hai tay tung chưởng, thân người thì đã cách xa hàng nghìn thước.
"Bá Kiếm, Bôn Lôi Trảm Điện!"
Nhưng ngay tức thì, Lâm Nhất đột nhiên đánh ra một chiêu với tốc độ kinh hoàng. Khoảnh khắc lùi lại còn chưa tới một cái nháy mắt, mà đã kịp tăng cường kiếm uy Thương Long thành một chiêu kiếm điện quang diễn hóa như rồng gào hét phóng tới.
"Phá vỡ!"
Sắc mặt Triệu Vô Cực không đổi sắc, ý chí Lôi Vân ầm ầm dâng trào, mang theo cả đao ý ngút trời thay đổi cục diện bất lợi trong thoáng chốc.
Keng!
Đây vốn dĩ do Triệu Vô Cực để lộ sơ hở, tuy rằng hắn đã kịp ngăn được đợt đầu, nhưng sơ hở thì vẫn còn đấy, kiếm của Lâm Nhất chưa thấy được máu thì tuyệt đối không bỏ qua.
Triệu Vô Cực không kịp sử dụng võ kỹ, hắn ta vung ra một đao tuy hùng vĩ như sắc thu rít gào trên sóng biển. Nhưng vẫn bị kiếm của Lâm Nhất trực tiếp đánh nát, mũi kiếm hung hăng đâm vào người hắn ta.
Hự!
Khắp cả người Triệu Vô Cực lóe lên điện quang, chân nguyên hộ thể bị thủng một lỗ, mũi kiếm đã đâm vào trong cơ thể hắn ta nửa tấc, máu tươi đã bắt đầu tuôn ra.
"Cút cho ta!"
Trong tiếng rống giận, đao Thu Thanh khuấy động điện quang, chém thẳng vào trước ngực Lâm Nhất.
Lâm Nhất thu kiếm lại, cổ tay chợt run lên, ngay lúc chiêu đao kia gần đến thì đã hoàn toàn phòng thủ chặt chẽ.
Oành!
Tiếng kim thạch vỡ vụn vang tận mây xanh, kiếm trong tay của Lâm Nhất hứng một đòn nặng nề của đối phương nên đã hơi cong, cả người tức thì bắn ra ngoài. Sắc mặt của hắn có hơi tái đi, cơ thể nhẹ bẫng như lá rụng, chầm chậm ngã trên mặt đất.
Tuy nhiên, Triệu Vô Cực lại thua thiệt nhiều hơn, trước ngực hắn ta đã hiện lên một vùng máu tươi chói mắt.