Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2968



Phương Hàn Lạc không có gì có thể so sánh với hắn, khoảng thời gian hắn rèn luyện trong đợt thú triều nghìn năm không phải lãng phí, khi đó kiếm ý Bán Bộ Thông Linh của hắn đã đủ chiếu sáng cả một đêm.  

Hơn nữa hắn còn có kiếm uy Thương Long, hắn ta có thể so sánh được ư?  

Không thể so sánh!  

“Không thể nào! Ngươi muốn thắng ta không dễ như vậy đâu!”  

Vẻ mặt Triệu Vô Cực trở nên hoàn toàn dữ tợn, dù thua hắn ta cũng phải khiến đối phương trả giá đắt.  

Hắn ta sẽ không bao giờ để Lâm Nhất thắng một cách dễ dàng như vậy, không bao giờ!  

“Đại Lôi Vân Bạo!”  

Triệu Vô Cực đã hạ quyết tâm, không gì có thể làm hắn ta dao động, huống hồ chưa chắc hắn ta sẽ thua, chưa hẳn là không còn cơ hội. Hắn ta vừa dứt lời, trên trời lập tức xuất hiện chín lốc xoáy lôi vân, chúng phóng ra những tia điện đáng sợ rồi dung hợp với nhau.   

Một lốc xoáy có đường kính mấy trăm trượng lập tức thành hình. Khi nó xoay tròn có những tia điện to bằng cánh tay lan ra từ trong đó như những con rết.  

Tia điện ngang dọc, sấm chớp càn quét trên đài Thăng Long.  

“Ngu xuẩn mất khôn!”  

Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Lâm Nhất, sự chênh lệch giữa hai người không phải có thể bù đắp bằng một sát chiêu. Nếu Triệu Vô Cực không thể đột phá ý chí Lôi Vân, dù là sát chiêu gì thì cũng không là gì khi đối mặt với Lâm Nhất.

Dù chỉ so về sát chiêu, Bá Kiếm của Lâm Nhất cũng không sợ gì cả.  

Bá Trảm Thiên Hạ!  

Lâm Nhất nhẩm niệm, dung hợp chiêu Bôn Lôi Trảm Điện, Triêu Dương Như Hoả và Hoành Đoạn Thái A với nhau, sau đó đánh ra.  

Răng rắc!  

Khi kiếm quang lướt qua, vầng trăng tròn dưới chân chợt hắn nổ tung, vô số mảnh vỡ như gương bay lơ lửng giữa không trung.  

Lốc xoáy lôi vân nhìn có vẻ đáng sợ bị tia kiếm quang này chém dọc ngay giữa, chia thành hai nửa như ngọn núi.  

Thất Huyền bộ, Đại Nhật Huyền Thiên!  

Lâm Nhất lao thẳng tới, những nơi hắn đi qua đều có kiếm quang quanh quẩn, giăng kín khắp nơi, chém hai nửa lốc xoáy lôi vân kia thành mấy vạn mảnh nhỏ.  

Bùm!  

Khi hắn đâm thẳng vào, lốc xoáy lôi vân nổ tung, sụp đổ trong tiếng la của mọi người.  

Trước ánh mắt khó tin của Triệu Vô Cực, một tia kiếm quang xuyên qua lốc xoáy lôi vân, không ngừng phóng đại trong mắt hắn ta, hắn ta vung đao định đỡ theo bản năng.  

Keng!  

Kiếm quang nhẹ nhàng nhảy lên rồi hất thanh đao văng ra xa, Lâm Nhất nhẹ nhàng đáp xuống cất kiếm vào vỏ, trầm giọng bảo: “Triệu Vô Cực, ngươi thua rồi”.  

Lúc nói, tay phải hắn nhẹ nhàng giơ lên.