Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 2970



Mặt trời ló dạng, bóng tối hoàn toàn biến mất ở cuối chân trời.  

Lúc này Quần Long thịnh yến sắp sửa diễn ra trận đấu cuối cùng, nắng sớm như lửa ấm áp chiếu vào mặt mỗi người.  

“Nắng sớm như lửa, không biết nó tượng trưng cho sự ra đời của một vị vua mới hay là cựu vương vĩnh tồn”.  

Nam Cung Vãn Ngọc nheo mắt, lẩm bẩm.  

Trên khán đài có rất nhiều người đang ngắm mặt trời mới mọc với vẻ mặt cảm khái giống như hắn ta. Một đêm cứ thế đã trôi qua, khi mặt trời ló dạng, trận đấu cuối cùng của Quần Long thịnh yến sẽ bắt đầu, không biết là trùng hợp hay do số mệnh.   

Trận cuối cùng, Lâm Nhất đấu với Vũ Hạo Thiên.  

Công tử Táng Hoa Lâm Nhất, một con hắc mã tuyệt thế mới xuất hiện của Quần Long thịnh yến năm nay, giành chiến thắng liên tiếp, một thanh kiếm Táng Hoa, vong hồn dưới kiếm nhiều nhưng đều không phải hạng người vô danh, thậm chí đến cả Viêm Long Tử, một trong Tam Tiểu Vương, cũng chết dưới kiếm của hắn, làm cho cả thế giới đều biết đến tên tuổi của hắn.  

Là một người kiếm khách, con người hắn gần như hoàn hảo. Hắn đã đổi mới nhận thức của mọi người về kiếm khách, liên tục mang lại sự kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi cho mọi người.  

Át chủ bài của hắn dường như nhiều vô số kể, thiên phú kiếm đạo của hắn càng mạnh một cách đáng sợ. Khi hắn thi triển kiếm ý Bán Bộ Thông Linh, ngay cả cao thủ như Triệu Vô Cực cũng thua dưới kiếm của hắn. Hắn toả sáng, không phụ danh hiệu công tử, càng xứng với cái tên Táng Hoa.  

Vũ Hạo Thiên, người đứng đầu bảng Long Vân đợt trước, yêu nghiệt chỉ dùng một nửa thực lực trong lời đồn.  

Hắn ta là vị vương giả rất xứng đáng của cổ vực Nam Hoa. Trong Tam Tiểu Vương, bất kể là Viêm Long Tử hay Triệu Vô Cực so sánh với hắn ta đều sẽ bị vùi lấp ngay lập tức.  

Có hắn ta thì rất khó để nhìn thấy ánh hào quang của những người khác ở cổ vực Nam Hoa, nếu hắn ta muốn tranh thì không ai dám chống đối.  

Hắn ta bá đạo một cách đáng sợ, ngay cả trọng tài chính của Thánh Minh cũng không thèm để vào mắt, thậm chí tuyên bố sẽ vả mặt ông ta ngay tại đây.  

Trận đấu này được rất nhiều người chú ý, vô số ánh mắt tập trung vào hai người. Họ nín thở theo dõi, thậm chí không dám thở mạnh.  

Ánh sáng xanh chợt loé, Lâm Nhất xung phong lên sân với hai tay trống không và hộp đựng kiếm trên lưng.  

“Người không biết không sợ”.  

Vũ Hạo Thiên cười khẩy, vẻ khinh thường thoáng qua trong mắt. Hắn ta bước một bước, ngay sau đó trên đài Thăng Long hiện ra ánh trăng tím, hắn ta chậm rãi bước ra từ trong ánh trăng. Thân pháp kì lạ này thoạt nhìn như dịch chuyển tức thời, một bước đã xuất hiện trên đài Thăng Long.  

“Ta đã biết từ trước, chẳng qua không để vào mắt thôi, không ngờ người cuối cùng bước tới trước mặt ta sẽ là ngươi, ngay cả Triệu Vô Cực cũng thua trong tay ngươi. Thật ra như vậy cũng tốt, dù là sâu kiến, tự tay bóp chết cũng sướng hơn là để người ngoài ra tay”.  

Vũ Hạo Thiên đứng chắp tay, ánh mắt kiêu ngạo, bá khí ngông cuồng toát ra từ trên người hắn ta.  

“Khí thế mạnh quá!”  

“Từ lâu đã nghe đồn Lâm Nhất và Khuynh Nhược U có thù rất lớn, xem ra Vũ Hạo Thiên định ra mặt giúp nàng ta, muốn giết Lâm Nhất cho bằng được”.  

Nhìn thấy luồng bá khí chưa từng có trên người Vũ Hạo Thiên, mọi người thầm kinh hãi, quả nhiên Vũ Hạo Thiên rất mạnh, sâu không lường được.