Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3002



Ánh mắt hắn ta quét đến Lâm Nhất rồi lại hừ lạnh.  

Trong mười anh tài đứng đầu, hắn ta và Triệu Vô Cực lại không mấy phục khi là bại tướng dưới tay Lâm Nhất, dù trước mắt thì hai người bọn hắn thu hoạch đều khá khẩm, nhưng dẫu sao cũng đều là kiểu người kiêu ngạo từ trong xương cốt.  

Vũ Hạo Thiên cố gắng đè nén sát ý ở trong lòng, lách người rời đi thẳng tắp bay về phía ngọn núi sau cùng.  

Không lâu sau, Triệu Vô Cực cũng mở to hai mắt, vẻ mặt tươi cười của hắn ta đang cố tỏ ra tao nhã.  

"Lâm Nhất, xem ra những lời trước kia ta nói không sai, mọi người đều có cơ hội như nhau trong bảo khố Long Vân, chưa chắc đến cuối cùng thì ngươi vẫn còn cười được, nào chúng ta đi xem đi".  

Triệu Vô Cực cười ha hả nói, hắn ta cũng bay theo đến đỉnh núi cao đồ sộ khuất sau những tầng mây trong bảo khố Long Vân.  

Lâm Nhất không để ý đến hắn ta, chỉ khẽ nhíu mày, hắn nhìn tới nhìn lui cũng không thấy bóng dáng của Nguyệt Vi Vi đâu.  

Xem ra nàng ta cũng sớm đi đến đỉnh núi cuối cùng rồi, nơi đó là ngọn núi cao nhất trong bảo khố Long Vân, võ học Tạo Hóa có khả năng cao sẽ được giấu ở đó.  

Sau khi Triệu Vô Cực và Vũ Hạo Thiên rời đi, những người khác còn đang tu luyện đã dần tỉnh lại.  

Lâm Nhất nhìn quanh bốn phía, vẫn không thấy bóng dáng Nguyệt Vi Vi, chỉ có thể đoán rằng nàng ta cũng đã đến đỉnh ngọn núi kia.  

Ánh mắt hắn lại rơi vào trên người Phương Hàn Lạc, Bạch Lê Hiên, Khương Tử Diệp đang chầm chậm đứng dậy. Thực lực của bọn họ đã tăng vọt, nhưng bọn họ vẫn chưa thể khống chế được, trong mắt người nào cũng lóe sáng tinh quang bất ngờ không thôi, khắp cả người đều tràn ngập khí thế kinh người.  

Chắc chắn tất cả đều đã có thu hoạch lớn, không thua Vũ Hạo Thiên và Triệu Vô Cực là mấy.  

Còn về Lâm Nhất, hắn đã lĩnh hội cũng lúc hai loại ý chí, kiếm uy Thương Long của hắn cũng đã đạt đến mức thay da đổi thịt, nhưng ý chí Phong Lôi ẩn trong uy lực Thương Long vẫn lặng im thin thít, chưa có động tĩnh gì, thậm chí chẳng có chút phong mang nào toát ra.  

Nhưng thực tế thì Lâm Nhất thu hoạch rất lớn, hết thảy nhưng người này cộng lại nhân đôi cũng không thể sánh bằng.  

Chỉ tính Diệu Quang Thần Thạch thì hắn đã luyện hóa gần cả trăm viên, Triệu Vô Cực kiêu căng kia lại chỉ được có mười hai viên thôi.

Đạo vận thì càng khỏi bàn đến, chưa cần đến ba giờ đã lĩnh hội hai loại ý chí võ đạo, thành tích này gần như đã là nghịch thiên. Nếu nói ra chắc chẳng một ai tin, chuyện này khó có một ai làm được, nhiều đó đã vượt khỏi tầm hiểu biết của mọi người.  

"Ở khu vực trung tâm gặp trở ngại gì à?"  

Đám người Khương Tử Diệp đi tới, bọn họ thấy Lâm Nhất không chút mảy may thay đổi, nghĩ rằng hắn không có thu hoạch gì.  

Dù sao thì bất kỳ yêu nghiệt nào trong giai đoạn tiến hóa về thực lực thì đều toát ra ngoài phong thái, vì nó rất khó có thể kiểm soát như bình thường được.  

Ô Tiếu Thiên lên tiếng an ủi: "Đừng lo lắng quá, vẫn còn chưa khám phá ngọn núi cuối cùng, Triệu Vô Cực kia cũng không còn hống hách được lâu nữa đâu, cuối cùng thì ai cười ai khóc vẫn chưa biết được".  

Hắn ta chiếm đoạt được mấy viên thần thức mang thuộc tính Lôi, giúp Huyết Sát của hắn ta đã ngưng tụ được ý chí Lôi Đình, đạt đến mức đáng kinh ngạc.  

Hôm nay thi triển lại Xích Huyết Ma Long Quyền đã không chút trở ngại, có thể diễn hóa hư ảnh Cửu Đạo Huyết Long một cách dễ dàng.  

"Đúng đấy, Triệu Vô Cực chắc rằng không phục khi bại dưới tay ngươi, nên hắn ta cũng đã ghi thù người không ít, hắn ta chắc gì là người cười đến cuối cùng chứ".