Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3005



Lâm Nhất nhìn cảnh tượng này bèn biến sắc.  

Thử thách còn chưa bắt đầu, chưa thấy được tăm tích của võ học Tạo Hóa đâu mà đã loại đi nhiều người vậy rồi, cửa ải này e rằng khó mà vượt qua.  

Khoảng nửa khắc đồng hồ sau, Lâm Nhất cũng không bước thêm bước nào vào trong núi nữa, hắn phải dùng kiếm ý Thông Linh dò đường trước.  

Sau khi dùng kiếm ý hộ thể, Lâm Nhất cũng thả lỏng hơn nhiều, đi thêm khoảng hai giờ, ngoại trừ phong cảnh cỏ cây hoa lá, cổ thụ chống trời và vài ngọn núi đá thấp thoáng thì Lâm Nhất cũng không thấy có gì lạ.  

"Có phải mình bỏ qua cái gì không nhỉ?"  

Lâm Nhất đứng lại, như có điều suy nghĩ.  

Bịch! Bịch!  

Bỗng có tiếng bước chân truyền tới, Lâm Nhất quay đầu nhìn lại thì phát hiện ra một bóng người, là Chúc Thanh Sơn.  

Đây quả thật có hơi bất ngờ, trùng hợp quá rồi.  

"Có phát hiện ra gì không?"  

Hai người họ cũng không phải là kẻ thù, Lâm Nhất thuận miệng hỏi.  

"Không có".  

Chúc Thanh Sơn lắc đầu, rồi sau đấy nhìn về phía đỉnh núi đang dần biến mất sau những tầng mây, hắn ta trầm ngâm nói: "Có lẽ đến được đỉnh núi thì mới phát hiện ra được gì đó".  

"Khó lắm, với thực lực chúng ta thì không thể lên đến đỉnh núi được".  

Lúc này một phần mười cơ hội đến được đỉnh núi cũng không có, Lâm Nhất nhận thấy không thể nào làm được.  

Nếu như bọn họ đã đi vào được núi trong bảo khố Long Vân này, ắt hẳn là có cơ duyên an bài, không thể để bọn họ đến mà phí công về được. Theo Lâm Nhất suy đoán, nếu thật sự có võ học Tạo Hóa, chắc hẳn sẽ được cất giấu ở dọc đường đi.  

Có lẽ trên đường hắn đi qua đã bỏ lỡ không ít rồi.  

Nói ra suy đoán này cho đối phương biết, Chúc Thanh Sơn lộ ra vẻ ngạc nhiên, ngay cả Lâm Nhất cũng nói không cần đến đỉnh núi sao?  

Hắn ta còn tưởng rằng chỉ mình hắn ta có suy nghĩ đó.  

Hai người câu được câu mất trò chuyện một hồi, lúc họ sắp tách nhau ra, đột nhiên Lâm Nhất kêu lên: "Chúc Thanh Sơn, ở trước mặt ta mà huynh còn đeo mặt nạ ư?"  

Chúc Thanh Sơn rõ ràng đã ngẩn ra một lúc, chợt cười gượng rồi tháo mặt nạ xuống.  

"Huynh đã phát hiện ra từ lúc nào?"  

Gương mặt ẩn dưới lớp mặt nạ có hơi nhợt nhạt, bất ngờ hơn đó lại là một gương mặt mà Lâm Nhất khá quen thuộc, Tả Vân của đế quốc Đại Tần.  

"Vừa mới".  

Lâm Nhất thành thật đáp, hắn cũng chỉ suy đoán thôi.  

Dù sao cũng rất khó liên tưởng Tả Vân với đao khách ma đạo, không biết tại sao lại cứ luôn có chút cảm giác quen thuộc với Chúc Thanh Sơn.  

Lâm Nhất không định truy vấn đến cùng vì sao hắn ta lại rơi vào ma đạo rồi mang theo mặt nạ, chắc hẳn hắn ta cũng không muốn đề cập đến bí mật này.  

"Cẩn thận một chút, ta sẽ không nói với ai thân phận của huynh".  

"Cảm ơn huynh".