*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn ta từ tư thế thẳng lưng lập tức cong người lại, máu hộc ra điên cuồng.
Trước sức mạnh cuồng bạo này, lẽ ra Triệu Vô Cực phải bị văng xa ra như sao băng.
Nhưng động tác của Lâm Nhất quá nhanh, năm ngón tay siết chặt thành quyền xoè ra, giữ lấy cổ tay đối phương trước khi đối phương văng ra xa.
Một tia sáng lạnh chợt loé qua trên mặt Lâm Nhất, hắn nâng Triệu Vô Cực lên cao rồi nện mạnh xuống đất.
Răng rắc!
Mặt đất nơi Triệu Vô Cực nện xuống xuất hiện một vết nứt thật dài, nó đang không ngừng lan rộng, chớp mắt đã kéo dài nghìn mét.
Quá tàn bạo!
Chẳng ai ngờ được Triệu Vô Cực nhìn như mạnh vô địch lại không yếu ớt như thế trong tay Lâm Nhất, bị nhào nặn tuỳ ý chẳng khác nào món đồ chơi. Nhìn vết nứt sâu hoắm dưới mặt đất, mọi người đều cảm thấy lạnh run.
Chuyện này sao có thể...
Tất cả thành viên Tử Lôi Tông đều kinh ngạc không nói nên lời, trợn mắt ngoác mồm ra nhìn.
“Bá Quyền Toái Thiên!”
Nhưng khi mọi người đang khiếp sợ, trên bầu trời lại có phong vân nổi lên, Vũ Hạo Thiên lạnh lùng thi triển thức cuối cùng của Bá Quyền đánh tới.
Cùng là Toái Thiên, nhưng cú đấm này lại có uy lực mạnh hơn gấp đôi so với trận đấu với Lâm Nhất.
Toàn thân hắn ta toả ra ánh sáng tím, mỗi lỗ chân lông đều bắn ra ánh sáng, bá khí của hắn ta gần như biến thành thực thể, nhuộm tím cả bầu trời, hắn ta bay lên không trung như một vầng trăng tím sâu thẳm.
Khi mọi người vừa ồ lên, Lâm Nhất nhướng mày, lạnh lùng nhìn qua.
Sâu trong mắt hắn có ánh sáng bừng lên, ánh sáng kia che kín cả đôi mắt. Đôi mắt hắn sáng như sao, mái tóc đen như thác nước tung bay, áo xanh như kiếm bay phất phới.
Trước vô số ánh mắt dõi theo, luồng kiếm ý mênh mông hơn cả đại dương sau lưng hắn lập tức lộ diện.
Đó là hư ảnh của một con Thương Long dài mười trượng, bề mặt vảy rồng không có ánh chớp, vuốt rồng không có gió thổi, không có kiếm ý Thông Linh càn quét bốn phương, chỉ có kiếm quang trong đôi mắt rồng kia là vĩnh hằng, Thương Long mười trượng tràn ngập hơi thở cổ xưa bất diệt.
Thương Long bất diệt, bất diệt Thương Long!
Lâm Nhất không cần ra tay, hắn chỉ liếc mắt nhìn qua, kiếm ý Thương Long bất diệt đã điên cuồng phóng thích ra ngoài. Dị tượng hoá thành thực thể, nhuộm tím cả bầu trời kia lập tức bị đâm thủng trăm nghìn lỗ.
Trước kiếm ý bất diệt này, cái gọi là bá khí dễ dàng sụp đổ, hoàn toàn không có sức chống trả.
Phụt!
Vũ Hạo Thiên hộc ra một búng máu, từ trên trời rơi xuống trước mặt Lâm Nhất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, hắn ta đang định loạng choạng đứng dậy.
“Quỳ xuống!”
Lâm Nhất nói ra hai từ vang lên bên tai hắn ta như tiếng sấm.