Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3056



Có thể nhìn rõ, hắn ta đang thì thầm gì đó với một ông lão ở giữa đám người Huyền Vực. Nếu như giác quan thứ sáu đủ nhạy bén, mới có thể nghe được, Phương Thiếu Vũ cảm thấy khá kinh ngạc, hắn ta cảm nhận được ma bàn Âm Dương ở vùng Tử Phủ của Lâm Nhất đã đông đặc rồi.  

"Hắn ta đến thăm dò huynh đấy", Nguyệt Vi Vi ung dung nói: "Bụng dạ những người ở đây thật khó lường, bước lên được con đường thông thiên hay không chưa biết, nhưng giữa được mạng cũng đã không tệ lắm rồi".  

Ánh mắt Lâm Nhất chợt lóe, bản thân hắn cũng không nghe được Phương Thiếu Vũ nói gì, Nguyệt Vi Vi lại giống như đều có thể nghe được toàn bộ.  

Xem ra, không cần quá lo lắng cho đối phương rồi, còn về con đường thông thiên, đối với tất cả mọi người ở đây chắc hẳn còn quan trọng hơn cả mạng sống của họ.  

Nếu không có cơ hội thì thôi, đã có thì không một ai bằng lòng từ bỏ cả.  

Trong thời đại thịnh thế huy hoàng như bây giờ, bất kể ai chỉ cần hơi có nhiệt huyết đều sẽ không cam tâm bỏ qua!  

"Trận pháp truyền tống đã chuẩn bị xong, quy tắc cuộc thi ắt hẳn mọi người đều đã rõ, ta sẽ không phí lời nữa, mời chư vị vào trận!", giọng nói của Cao Trường Thiên văng vẳng bên tai, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc không thôi.  

Bắt đầu rồi!  

Ông ta vừa dứt lời, có rất nhiều bóng người đã lao đi, đáp xuống mặt đất trong truyền tống trận.  

"Các người cũng đi vào đi", Thanh Đồ trưởng lão nhìn đám người Lâm Nhất nói.  

"Vâng".  

Vẻ mặt mọi người hơi khẩn trương và thấp thỏm, từng người bước đến trận pháp truyền tống, cũng không biết rằng điều gì đang chờ mình ở phía trước.

Lâm Nhất đưa mắt nhìn Nguyệt Vi Vi rời đi, đối phương vừa biến mất, lại có một ánh mắt khác đón lấy ánh mắt của hắn.  

Là Vũ Hạo Thiên!  

Ánh nhìn của hắn ta vừa rét lạnh lại thờ ơ, gương mặt kia hoàn toàn không còn vẻ cười cợt, mà là âm u lạnh lẽo.  

Ngược lại, sát ý trong mắt Lâm Nhất lại không cần phải che giấu nữa.  

Hai bóng người vụt đi, cùng lúc bước vào trận pháp truyền tống, ánh sáng lóe lên, bị truyền tống đến nơi thi đấu chưa rõ.  

Nhìn thấy tất cả đều đã vào trận pháp truyền tống, Cao Trường Thiên cười nói: "Đi thôi, lên đỉnh núi nào, chư vị cùng ta đi theo dõi xem".  

Ở trên đỉnh núi Huyền Hoàng, có một hệ thống trận pháp nhưng hoành tráng và cổ xưa hơn, có tám nhóm ánh sáng màu sắc khác nhau lang thang trong trận. Tám màu ánh sáng này ứng với tám người được chọn, những người đạt yêu cầu sẽ ở lại đây, đợi thiên lộ mở ra.  

Dưới sự chi phối của những Huyền sư Thánh Minh, trong trận liền xuất hiện một màng sáng, hình ảnh của Lâm Nhất và anh tài các vực đều hiện ra rõ ràng trên màng sáng đó.  

Vù!  

Lúc tầm nhìn của Lâm Nhất sáng rõ lại lần nữa, hắn đã chọn cho bản thân một lối đi vô cùng rộng rãi, hai bên lối đi rất tối, trên vách tường còn có ánh lửa lập lòe.  

"Chắc cuộc thi đã bắt đầu".  

Lâm Nhất vừa nhìn thấy đã biết lối đi này không đơn giản như vậy, muốn đi qua suôn sẻ cũng không phải dễ dàng.  

Đúng như dự đoán, ngay khoảnh khắc vừa đặt chân vào, Lâm Nhất đã cảm giác được hai bàn chân giống như bị đổ chì lên vậy, rất khó để di chuyển.  

Thật thú vị!  

Khóe miệng Lâm Nhất hơi nhếch lên, lạnh giọng quát: "Thương Long Cửu Biến!"  

Oành!