Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3142



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi tiếp dẫn ma linh thành công, dù là lòng dạ tâm cơ hay là tu vi và sức chiến đấu của bản thân Vũ Hạo Thiên đều có thể gọi là thay da đổi thịt. Thực lực không biết đã nâng cao mấy lần so với lúc Quần Long thịnh yến, tự nhủ cho dù không thắng nổi Lâm Nhất cũng có thể rút lui an toàn.  

Nhưng không ngờ, suýt chút nữa khiến hắn ta vạn kiếp bất phục, chết không chỗ chôn thân.  

Thậm chí ngay cả ma tượng bảo mệnh ở con đường thông thiên mà sư tôn cho hắn ta cũng đã dùng khi con đường thông thiên vừa mới bắt đầu, đồng nghĩa hủy của hắn ta một cái mạng.  

Điều khiến hắn ta không thể chấp nhận nhất là khi Lâm Nhất đang đuổi theo ma tượng thì đột nhiên dừng lại, nếu đi tới phía trước vài bước nữa, dù không nổ chết Lâm Nhất cũng đủ khiến hắn bị thương nặng.  

Chết tiệt!  

Nghĩ đến đó, tâm trạng của Vũ Hạo Thiên lại trở nên nóng nảy, chân nguyên rối loạn, lại nôn ra máu tươi.  

“Ha ha, tên nhóc ngươi cũng đã chịu đựng được nỗi khỗ khi tiếp dẫn ma linh, chút trở ngại này mà không chịu được sao?”  

Giọng nói già nua mà quỷ dị vang lên trong đầu hắn ta, trong mắt Vũ Hạo Thiên lập tức dâng lên vẻ mừng rỡ, vội vàng trả lời: “Tiền bối, người tỉnh rồi?”.  

Từ khi nhập vào chiến đấu với Lâm Nhất, ma linh không còn lên tiếng nữa.  

“Cũng chỉ thức tỉnh tạm thời mà thôi, không lâu, vẫn phải ngủ một thời gian rất dài. Trạng thái của ta thế này giao đấu với người khác quả thật chịu thiệt quá nhiều”.  

Lời nói của ma linh khiến Vũ Hạo Thiên chùng lòng, nói như vậy chẳng phải trong một thời gian rất dài hắn ta không thể nhận được sự giúp đỡ của người kia sao?  

“Ha ha, nhóc con, ta biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi muốn tranh đấu với Lâm Nhất, nơi nào cũng dựa vào ta, e rằng cả đời cũng không thể thành công. Trong thời gian ta ngủ say, vừa khéo ngươi có thể tự rèn luyện một phen. Nhưng Nhật Diệu Chi Địa này ngươi không thể ở lại được, ngươi phải đến Nguyệt Diệu Chi Địa…”

Giọng nói ma linh vang lên đứt quãng: “Lúc ngươi ở Bán Bộ Thiên Phách không tu luyện đến cực hạn, cũng chính là cực cảnh, đã không có khả năng tranh đấu với hắn ở cùng cảnh giới nữa. Nhưng không sao, ngươi vẫn chưa độ kiếp Thiên Phách. Ngươi tu luyện Thiên Phách đến cực hạn, sau khi độ kiếp lại tu luyện Thiên Phách Nhất Trùng Thiên đến cực hạn. Ngươi chỉ cần nơi chốn nhanh hơn hắn một bước, trong tình huống cực cảnh đủ mạnh, ở cùng cảnh giới không thể tranh đấu, vậy thì vượt cảnh giới áp đảo hắn!”  

Vũ Hạo Thiên nghe vậy, hai mắt tăm tối dần tỏa ra ánh sáng.  

“Ta truyền thêm võ học Tạo Hóa cấp bá chủ vậy, đợi ngươi tu luyện Tiểu Vô Tướng Ma Quyết đến tầng bảy, cùng là cực cảnh của Nhất Trùng Thiên, cực hạn của ngươi sẽ cao hơn những người khác mấy lần, thậm chí là mười lần”.  

Võ học Tạo Hóa cấp bá chủ, đây đã là võ học Tạo Hóa cấp cao rồi!  

Hai mắt Vũ Hạo Thiên lấp lánh, hiện lên sự phấn khởi cuồng nhiệt.