Giữa biển hoa chồng chất, Lâm Nhất tùy ý thi triển Nhật Diệu Thần Quyền và Nguyệt Diệu Thần Quyền, mỗi một quyền đều phát ra uy lực khủng bố hơn xa lúc trước.
Hắn có thể thi triển một cách nhẹ nhàng, thuận buồm xuôi gió, chân nguyên dồi dào chỉ tiêu hao một lượng cực ít, như chín trâu mất sợi lông mà thôi.
Cả quảng trường Thần Điện không ngừng rung lắc bởi dư âm mà một quyền này mang đến, thậm chí, một vài kiến trúc cổ xưa bị chấn vỡ, xuất hiện vô số vết nứt.
"Thu!"
Sau khi đánh xong, Lâm Nhất cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, không khỏi phát ra một tiếng quát khẽ.
Biển hoa dày đặt tựa như tia chớp chui tọt vào cơ thể hắn, thoáng cái, khí tức khủng bố trên người hắn đã biến mất tăm, giữa không trung, hắn bận một bộ thanh sam, lưng đeo hộp đựng kiếm, từng đường nét trên mặt vô cùng tuấn tú, không hề có một chút khuyết điểm nào. Càng nhìn càng lộ vẻ bất phàm, đặc biệt là hai hàng lông mày đầy khí phách, lộ ra khí khái hào hùng.
Cách đó không xa, nhìn thấy cảnh này, Nguyệt Vi Vi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vừa nãy, thời điểm độ kiếp, Lâm Nhất mạnh mẽ hàng phục bảy đóa hoa Tinh Ma, việc này thật sự rất hung hiểm, khiến tim nàng ta đập liên hồi, nó vẫn mãi treo ở cổ họng, không cách nào hạ xuống được.
Mắt thấy Lâm Nhất đã có thể dễ dàng khống chế hoa Tinh Ma trong cơ thể, nàng ta bất giác nở nụ cười dịu dàng đến nao lòng.
Vèo!
Lâm Nhất giẫm chân giữa hư không, chỉ một cái lắc mình đã đáp xuống trước mặt Nguyệt Vi Vi.
“Lâm ca ca, cảm giác như thế nào”, Nguyệt Vi Vi chớp mắt, mỉm cười nói.
Lâm Nhất nói khẽ: “Mỗi khí hải thừa nhận ba đóa hoa Tinh Ma đã là cực hạn của thân thể, trong truyền thuyết, cực cảnh chí cao trong cảnh giới Thiên Phách có thể gieo vào mỗi khí hải bảy đóa hoa Tinh Ma, điều này thật khó mà tưởng tượng nổi”.
“Cực cảnh chí cao ư? Ngay ở đại thế Côn Luân cũng hiếm có người đạt đến mức đó. Huống chi, đó cũng là chuyện ở Thiên Phách tầng bảy”, Nguyệt Vi Vi cười hì hì nói: “Lâm ca ca đã lợi hại lắm rồi!”
Lâm Nhất mỉm cười không đáp.
Hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, cực cảnh chí cao quá mức xa xăm, giờ nghĩ đến đó là việc phi thực tế. Tuy nhiên, lúc khen người khác, cô nàng yêu tinh này trông cực kỳ mê người, hai hàng mày xinh đẹp giương cao, mắt sáng như trăng rằm, cười rộ lên như hoa, chỉ cần sơ sảy chút thôi là sẽ bị mê đắm trong nụ cười đó, khó mà thoát ra được.
"Đi thôi."
Lâm Nhất khẽ nói: “Cuối Thiên Lộ, trận chung kết, dù sao cũng phải đến tham gia cuộc vui này chứ!”
Hắn còn một câu chưa nó, đó là: Có vài người… cũng nên thu mạng rồi!
...
Thánh Tuyền Linh Trì, khu vực trung tâm.
Nhóm giới tử lần lượt mở mắt, mỗi một người đều toát lên khí tức khủng bố. Trước khi tiến vào linh trì, tu vi của bọn họ đã sớm đạt đến Thiên Phách tầng năm đỉnh phong, thậm chí có thể thử đột phá nhưng vẫn ẩn nhẫn không phát, củng cố nội tình của cảnh giới này.
Mục đích là để hậu tích bạc phát tại Thánh Tuyền Linh Trì, một bước lên mây, dùng linh trì làm kỳ ngộ, hòng hàng phục thật nhiều hoa Tinh Ma.
Oanh! Long! Long!
Vòm trời, lôi vân hết đợt này đến đợt khác hội tụ, thỉnh thoảng, có tia chớp đáng sợ rạch phá nền trời, từng đóa hoa Tinh Ma kiều diễm, ướt át, tản ra mùi thơm lạ lùng làm say đắm lòng người lơ lửng rơi xuống.