Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3769: Quy tắc rất đơn giản, mọi người lập tức hiểu ra.





Hai canh giờ sau, giữa trời sao, âm thanh già nua lại lần nữa vang lên: “Đã đến giờ, những người muốn tham gia trận chung kết mời lưu lại, ai không muốn có thể rời đi ngay lúc này. Theo như tổ huấn, trận chung kết bất luận sinh tử. Đương nhiên, nếu có người chủ động nhận thua thì phe thắng không thể ra tay với người thua, chư vị hãy nghĩ thật kỹ rồi hãy đưa ra quyết định!”



Tiếng nói vừa dứt, trong Thánh Tuyền Linh Trì lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.



Tuy đã sớm đoán được trận chung kết có thể sẽ không có quy định về hạn cuối, nhưng nói thẳng ra như vậy lại khiến người nghe không khỏi chấn động.



Một khi không cách nào nói lời nhận thua thì rất có thể sẽ phải chết ở chỗ này, bất kể là ai cũng phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

Đao kiếm không có mắt, quyền cước vốn vô tình.



Trận chung kết cần phải phân ra cao thấp, chắc chắn không tránh khỏi chuyện tử vong, chỉ cần sơ sảy một chút sẽ phải bỏ mạng.







Lời của trưởng lão tông phái siêu cấp từ trời sao vọng xuống… cũng không phải chuyện không dự đoán trước được. Đã có người sớm giác ngộ nên bất động, nhưng đại đa số người vẫn khó có thể dằn xuống cơn sóng trong lòng, dù sao thì thời gian qua, bọn họ đã gặt hái được những lợi ích không tưởng tại Thánh Tuyền Linh Trì.



Dù so ra thì kém hơn số lẻ của giới tử mười phương, nhưng đối với bọn họ vẫn là sự biến hóa có thể xem như thoát thai hoán cốt.



Chỉ ba ngày ngắn ngủi, tất cả mọi người, dù là người có thực lực kém nhất, thì cũng tiến bộ ít nhất là gấp đôi. Chưa kể, trong cơ thể bọn họ còn ẩn chứa rất nhiều linh tính chưa luyện hóa, tiềm lực vẫn chưa hoàn toàn vận dụng hết.



Nếu bỏ mạng tại trận chung kết thì cũng… quá đáng tiếc!



Nhưng nếu cứ thể bỏ quyền, từ bỏ cơ hội giáng xuống đại thế thì với nhiều người mà nói, thật khó mà chấp nhận được.



Bất kể suy nghĩ trong đầu những người này là như thế nào, âm thanh từ trời sao lại lần nữa vọng xuống, ông lão dưới bảo kính Thông Thiên trầm ngâm nói: “Quy tắc Trận chung kết lần này cũng khá đơn giản, nửa canh giờ sau, ở đáy ao vạn trượng của Thánh Tuyền Linh Trì, Cửu Diệp Thánh Quả sẽ hoàn toàn chín. Mỗi lá một ngàn năm, hoa nở chín ngàn năm, trong chín ngàn năm này, hương hoa tích góp từng chút một, ngưng tụ thành Thiên Hương Thánh Dịch. Từ thời điểm hương hoa tỏa ra cho đến khi hương hoa tan mất, xếp hạng trong Trận chung kết sẽ được quyết định bởi số lượng Thiên Hương Thánh Dịch thu thập được…”



Quy tắc rất đơn giản, mọi người lập tức hiểu ra.



Ai có thể thu thập được nhiều Thiên Hương Thánh Dịch nhất thì đó chính là người đầu bảng, nhưng trong quá trình thu thập tất nhiên sẽ xảy ra giao tranh kịch liệt, bất kể là vì tranh vị trí đầu bảng hay khiến các trưởng lão ở trời sao nhìn mình bằng con mắt khác thì tất cả mọi người cũng sẽ dốc toàn lực để đoạt cho bằng được Thiên Hương Thánh Dịch.



Đương nhiên, khoảnh khắc hương hoa vừa tỏa ra, ắt sẽ bùng nổ một trận chiến cực kỳ tàn khốc và đẫm máu.



Tiếng xôn xao tại hiện trường bỗng trở nên nhỏ hơn trước rất nhiều, những người vốn muốn từ bỏ quyền cũng lộ vẻ do dự. Dù muốn bỏ quyền cũng có thể đợi đoạt được một ít Thiên Hương Thánh Dịch rồi hẵng bỏ, hiện tại rời đi thì chẳng thể đạt được gì cả.



Một lá một ngàn năm, hoa nở chín ngàn năm!



Chắc chắn Thiên Hương Thánh Dịch sẽ khác hẳn so với một vài đốm sáng vàng trong linh trì, hiển nhiên, nó quý hiếm gấp bội lần, chỉ cần tiện tay đoạt được một giọt thì cũng xem như chuyến này đến không uổng.



“La đại ca, chúng ta nên làm sao bây giờ?”



Tần Lâm, La Mộng Trần, kể cả Phương Thiếu Vũ và Chúc Thanh Sơn của Huyền Hoàng Giới cũng hướng mắt về phía La Chấn. Hiện tại, nhóm bọn họ đã xem La Chấn là người cầm đầu.



Ánh mắt La Chấn lóe sáng, vô số suy nghĩ vụt qua trong đầu hắn ta.



Hiển nhiên, bọn Tần Lâm cũng động lòng với Thiên Hương Thánh Dịch, muốn ở lại Thánh Tuyền Linh Trì để tham dự trận chiến cuối cùng.



Hương hoa của Cửu Diệp Thánh Quả dung hợp cùng Thánh Tuyền Linh Trì tạo thành Thánh Dịch, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn có tác dụng phi phàm. Có điều… La Chấn lại cảm thấy rất do dự, sâu trong lòng hắn ta vẫn luôn có cảm giác bất an.


“Bỏ quyền đi thôi, Trận chung kết này vốn là vũng nước đục, với tính cách của giới tử Thần U thì chưa chắc sẽ buông tha cho chúng ta”.