Nếu đến cả trình độ ấy mà chiêu mạnh nhất của hắn còn không làm được, chẳng phải uổng phí mất hai mươi giọt sương Thần Diệp.
Người ngoài không thể tưởng tượng được cơn đau mà hắn đang phải chịu đựng, nhưng lại cảm nhận được nỗi oán hận của hắn!
Lâm Nhất bay lên không rồi bùng nổ, lắc mình cùng Thương Long, giơ tay đánh ra một chưởng. Hai thánh linh đang cố gắng vùng vẫy của đối phương lập tức biến mất, mai một thành cát bụi.
Sau đó, hắn hạ xuống, thoáng chốc xông tới trước mặt hai giới tử đang sững sờ tại chỗ.
Trong khoảnh khắc sống chết, Thiên Càn và Huyền Long đã phát ra một tiềm lực kinh người, điên cuồng liều mạng chém giết. Ba bóng người lập tức quần nhau, giây lát đã đánh nhau hơn mười chiêu. Nhưng khoảng một giây sau, đã có hai bóng người bị đánh bay ra ngoài.
Trên ngực cả hai đều xuất hiện một cái lỗ rất lớn, sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất như một con chó chết.
Hai người ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Nhất, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi, run lẩy bẩy.
"Cái gọi là giới tử cũng chỉ có thế, đều là một đám gà nhà chó hoang mà thôi".
Trên người Lâm Nhất tỏa ra kiếm ý đáng sợ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nhìn chằm chằm vào giới tử Thần U đang run bần bật ở đằng xa. Hắn bước ra một bước, kiếm thế lập tức ập tới, thoáng chốc khiến đối phương đứng im không nhúc nhích nổi.
"Dừng tay!"
Nhưng ngay khi Lâm Nhất định giết hắn ta thì bỗng dưng vang lên một tiếng quát đến từ giới tử Hoàng Đồ. Hắn ta mở miệng ngăn cản Lâm Nhất.
Chẳng những hắn ta mà những giới tử khác cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, lặng lẽ áp sát.
Quả nhiên đều không nhịn được nữa rồi ư?
Lâm Nhất đưa lưng về phía họ, cong môi cười khẩy, quả thật không có chút thiện cảm nào với đám giới tử kia. Lúc trước khi kiếm thế của mình bị đánh nát, bất lực bị thương nặng thì họ đều lặng lẽ theo dõi chớp cơ hội giết mình.
"Ân oán giữa ngươi và tam đại giới tử đến đây là đủ rồi", có người mở miệng lạnh lùng nói.
"Ngươi hơi quá đáng rồi đó, hắn ta có yếu tới mức nào thì cũng là giới, không phải là người một thế giới với ngươi!", lại có người nhàn nhạt nói.
Hoàng Đồ cũng nói: "Lâm Nhất, đừng ép chúng ta là kẻ địch với ngươi!"
Ha ha!
Giới tử Thần U chợt cười nham nhở, trong mắt lóe lên vẻ bỡn cợt. Đây là sự thật... Dù giữa họ có cạnh tranh gay gắt đến mức nào thì cũng là người cùng một thế giới, sao có thể mặc kệ hắn ta bị con kiến dưới hạ giới giết chết chứ.
Trái tim Lâm Nhất chợt lạnh lẽo, hắn không có xoay người mà nói đầy khiêu khích: "Nếu ta nói nhất định phải giết hắn ta thì sao!"
"Vậy ngươi có thể thử xem hắn ta sẽ chết hay ngươi chết!"
Một giọng nói lạnh lẽo như băng vang lên từ sâu trong hư không, Đế Vũ vẫn im lặng và thần bí nhất trong mười đại giới tử mở miệng.
Giọng hắn dường như từ sâu dưới chín tầng địa ngục vọng lên, khiến người ta không rét mà run. Tất cả những người có mặt tại Thánh Tuyền Linh Trì đều bị dọa sợ. Giọng nói này rất lạnh, vừa rét lạnh hơn cả trời đông, lại vừa tràn đầy ngạo khí, cao cao tại tượng, lạnh lùng vô tình, bễ nghễ thương sinh, mang theo khí thế thẩm phán hết thảy.
Ánh mắt mọi người vô thức hướng về phía giới tử Đế Vũ. Nghe đồn rằng người này đã từng lấy xu thế vô địch để đoạt được quả Thần Huyết, đồng thời, xung quanh hắn ta cũng có rất nhiều bí mật.
Hắn ta rất ít khi bày ra sự sắc bén của mình, gần như không ai từng nhìn thấy.
Nhưng sau khi hắn ta mở miệng, loại khí thế kia lập tức vượt qua tất cả các giới tử, khiến người ta không thể không nhìn thẳng vào hắn ta. Trong một khoảnh khắc, Lâm Nhất trở nên cô độc hơn bao giờ hết, rõ ràng hắn tao nhã cái thế, nhưng tại đây, trước ánh nhìn lạnh lùng của bảy vị giới tử, dường như hắn đã bị cả thế giới vứt bỏ.
Lâm Nhất không xoay người, hắn gánh trên lưng bảy ánh mắt, mỗi một ánh mắt đầu ẩn chứa uy hiếp chí mạng. Rất có thể chỉ một khoảnh khắc quay người, hắn sẽ bỏ mạng. Không cách nào tưởng tượng được áp lực mà hắn phải gánh vác lúc này.
Đổi lại là bất kỳ ai thì e rằng lúc này đã sớm thỏa hiệp.
Nhưng sao hắn có thể cam lòng cho được?
Lâm Nhất nhìn về phía trước, trong lòng hắn đã có đáp án. Giờ phút này, giới tử Thần U hệt như một con chó chết nhưng vẫn nhếch mép cười một cách đầy khinh thường với hắn, cứ như là một giới tử thì chắc chắn là tài trí hơn người vậy đó.
Vì sao không cam lòng?
Bởi vì hắn vốn không phục!
Lâm Nhất dùng hết sức siết chặt năm ngón tay thành quyền, hắn siết mạnh đến nỗi toàn thân run lên, bất kể cơn giận tột độ đang cuộn trào trong lồng ngực, gằn giọng nói: “Nếu đã vậy thì các ngươi cùng xông lên đi”.