Huyền Long nhỏ giọng hỏi: "Chẳng phải dưới đáy hồ còn có cấm chế hả?"
"Ha ha, lẽ nào cấm chế thì không thể phá à... Lâm Nhất chắc chắn phải chết, nhưng ai là người cười đến cuối cùng thì chưa biết được đâu", ánh mắt Thần U lạnh lẽo, lợi dụng lúc mọi người đang dồn sự chú ý vào Lâm Nhất và Hoàng Đồ bèn lén lút lẻn xuống dưới đáy hồ với Huyền Long và Thiên Càn.
Tại Thánh Tuyền Linh Trì, nhật nguyệt bay lên cao, Lâm Nhất cầm kiếm Táng Hoa nhanh chóng áp sát.
"Lâm Nhất, sao ngươi cứ phải chấp nhặt với chúng ta làm gì. Nếu ngươi bổ một kiếm ấy xuống, kiếm thế chắc chắn sẽ vơi đi hơn nửa. Năm Thánh Linh hoàn toàn có thể lập tức giết chết ngươi, vậy thì không đáng!", ánh mắt Hoàng Đồ lập lòe toát ra vẻ hoảng sợ.
Hắn ta cố nén nỗi sợ hãi, không ngừng rót huyết khí vào vương tọa sau lưng, nhưng cơ thể lại không kiềm được mà run bần bật.
Kiếm ý kia quá khủng bố!
"Lâm Nhất, nếu ngươi khoanh tay chịu trói thì chúng ta sẽ chừa cho ngươi một con đường sống!"
Đám giới tử đằng sau điều khiển Thánh Linh liên tục tấn công, vừa đánh vừa quát, muốn Lâm Nhất dừng lại.
"Lâm Nhất, ngươi cũng nghe rồi đó, thả ta đi. Chúng ta không muốn là địch với ngươi, ngươi tha cho giới tử Thần U, từ bỏ cạnh tranh trong trận chiến cuối cùng này thì sẽ chẳng ai kiếm chuyện với ngươi nữa!", trong mắt Hoàng Đồ chợt không còn sợ hãi như trước, vẻ mặt cũng trở nên tự tin và kiêu ngạo.
Năm Thánh Linh cùng xông lên khiến hắn ta tự tin hơn rất nhiều, dè dặt nói chuyện, đáy mắt toát ra vẻ gian xảo.
Trong lòng Hoàng Đồ tràn ngập sát khí, hoàn toàn không nhịn nổi nỗi nhục mà Lâm Nhất đã gây ra cho mình ban nãy... Chỉ cần vượt qua kiếp nạn này, hắn ta thề chắc chắn sẽ khiến đối phương phải hối hận.
Một con kiến dưới hạ giới mà dám kiêu ngạo như vậy.
Không gian lập tức trở nên im lặng.
Tất cả mọi người trên Thánh Tuyền Linh Trì đều căng thẳng không dám nói gì, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất chờ hắn đưa ra quyết định.
Tình hình của hắn đang rất tệ, đằng sau là sáu đại giới tử đang liên tục áp sát, phía trước lại phải đối đầu với Hoàng Đồ. Hắn làm được đến mức này đã rất giỏi rồi, nếu giờ dừng lại cũng coi như tỏa sáng, đủ để khiến các tông môn siêu cấp phải kính nể.
"Ngươi nghĩ gì vậy, đến giờ mà vẫn muốn tỏ ra thân thiện với ta ư? Không phải là ngươi muốn kiếm chuyện với ta, mà là ta! Ta muốn ngươi chết!"
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Lâm Nhất lại chẳng có chút do dự nào, vẫn bước tiếp về phía trước. Hai vầng Mặt Trăng và Mặt Trời lơ lửng trên không toát ra khí thế bá đạo, còn mãi với muôn đời, kiếm ý Thiên Nhân Hợp Nhất cuồn cuộn điên cuồng gia tăng theo mỗi bước chân của hắn.
Hoàng Đồ kia khiêu khích, chọc ngoáy, đá xéo hắn hết lần này đến lần khác, xét đến cùng, hắn ta còn khốn nạn hơn cả Thần U. Thần U là chơi xấu ngay mặt, còn hắn ta lại lén lút đâm sau lưng, đến giờ còn giả vờ vô tội và lên giọng dạy đời.
Muốn ta từ bỏ?
Dựa vào cái gì chứ! Ngươi tính thứ gì!
Kiếm đang rít gào!
Kiếm đang gầm thét!
Kiếm đang kêu gào!
Trong lòng Lâm Nhất đang nghẹn một cục tức, không xả không được!
Kẻ tập kiếm không kiêu, không nóng, không sợ, không e dè. Nhưng họ cũng có giới hạn chịu đựng của mình, kẻ dồn mình vào đường cùng chắc chắn phải chết, giết người cũng sẽ không bao giờ hối hận!
Hoàng Đồ ăn nói khép nép, còn định "Khuyên giải an ủi" Lâm Nhất, thấy kiếm ý trên người hắn vẫn điên cuồng tăng lên thì vẻ mặt thoáng chốc trở nên âm u. Tên này đúng là chẳng nể nang gì, rõ ràng tình huống của bản thân cũng đang hết sức gay go, còn muốn dồn mình vào chỗ chết.
"Ngươi đừng có mơ mà giết ta, muốn chết thì cũng là ngươi chết trước!"
Giới tử Hoàng Đồ hét lên, lúc này hắn ta đã hoàn toàn điên cuồng, bản thân đang trong tình thế xấu vậy mà lại ra tay trước, dùng công để thủ. Đây cũng là một cơ hội, nếu hắn ta có thể đánh nát kiếm thế của đối phương, dù có bị thương nặng thì vẫn có thể tạo ra một cơ hội rất lớn cho những giới tử khác.