Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3800: Thần Vân!





Ý chí võ đạo mạnh mẽ bộc phát từ trên người Đế Vũ, ánh lửa bùng lên dữ dội, thoáng nhìn lại, khoảng trời phía sau hắn ta toàn là lửa, và trong đó cất giấu một luồng duệ khí vô cùng sắc bén và ác liệt.



Răng rắc!



Một chưởng đánh xuống, dễ dàng chém vỡ Thụ Long, đồng thời, bàn tay hắn cũng đã ấn lên ngực giới tử Nguyên Phông.



Phụt!



Nguyên Phong rên lên một tiếng, trực tiếp bị ấn lui về sau, chân nguyên hộ thể trên người hắn ta vỡ vụn. Hắn ta hộc máu ngay tại chỗ, thân thể hóa thành một luồng sáng, bị đánh văng xuống nước, phát ra một tiếng nổ mạnh.



Một chưởng đánh bại!



Giờ phút này, trời đất đều tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Đế Vũ, trong mắt bọn họ toàn là khiếp sợ, ai cũng biết thực lực của người này rất mạnh, nhưng không ai nghĩ hắn ta lại có thể mạnh đến mức như vậy.







Đế Vũ liếc mắt nhìn về phía ba giới tử còn lại, khẽ nói: “Cùng lên đi”.



Trên nười hắn ta có hào quang bộc phát, tóc dài tung bay, toát ra duệ khí đáng sợ. Thoáng cái, ba giới tử còn lại đều cảm nhận được áp lực cực lớn, cả ba lộ vẻ khó coi.



Cái tên Đế Vũ này thật sự xem thường người khác mà, giết!



Ba người rống lên một tiếng, hoa Tinh Ma trong khí hải lập tức bùng cháy, biển hoa tầng tầng lớp lớp lan ra.



Uy áp khổng lồ chất chồng cùng một chỗ, ba người hợp sức bộc phát ra khí thế cực kỳ đáng sợ.



Ngay khi hai bên sắp sửa giao đấu, trước ngực Đế Vũ bỗng lóe lên ánh sáng của Thần Văn, một khắc sau, sau lưng hắn ta xuất hiện vòng xoáy màu đen. Khoảnh khắc vòng xoáy hiện thân, hào quang của dị tượng đang chiếu khắp thiên địa lập tức bị vòng xoáy này cắn nuốt.



Tiếp theo đó, một luồng khí tức cổ xưa bộc phát, quần áp Đế Vũ bay phấp phới, hắn ta duỗi tay đánh ra một kích.



Ầm ầm!



Lực lượng hai bên va chạm, từng người bị đánh văng ra ngoài.



Có điều, Đế Vũ chỉ lui khoảng ba bước liền có thể đứng vững, còn ba giới tử thì hộc máu, bị đánh văng ra xa.



"Thần Vân!"



Mấy tên giới tử nhìn về phía Đế Vũ bằng ánh mắt kinh ngạc, rồi nhanh chóng tỉnh ngộ. Bọn họ đã hiểu vì sau Ngự Phong đánh ra một kích lại khiến bản thân bị chấn đến mức trọng thương. Tên Đế Vũ này có kỳ ngộ cực lớn, trong cơ thể hắn ra hiển nhiên có khắc một đạo Thần Văn.

Cuồng phong khuấy động, mái tóc dài của Đế Vũ theo gió nhảy múa, hắn ta thản nhiên nói: “Nếu không nắm chắc mười mươi thì sao ta dám móc bảo cốt của Lâm Nhất ra? Các ngươi nên sớm nghĩ ra chứ! Tuy nhiên, lai lịch của bảo cốt này còn lớn hơn so với tưởng tượng của ta. Bảo cốt Thương Long thuộc về ta, chư vị không có ý kiến gì chứ?”



Hai giới tử còn lại liếc nhìn nhau, thật sự không cam lòng. Nói thế nào đi nữa thì Lâm Nhất bị trọng thương là do bọn họ liên thủ tạo thành, vậy mà cuối cùng bảo cốt lại bị Đế Vũ lấy đi.



Lúc ấy đáng lẽ nên liều một phen mới đúng, hiện tại thương thế của đối phương đã khôi phục, bọn họ không còn là đối thủ của hắn ta nữa.



Ánh mắt bọn họ lấp lóe, vẫn còn một chút chấp niệm, nếu vận dụng võ học Thánh Linh thì… dưới một kích liên thủ, chắc chắn đối phương sẽ không các nào tiếp nổi. Có bài học của Lâm Nhất trước đó, chắc chắn Đế Vũ sẽ không cho đám người này có cơ hội, lại nói, một khi vận dụng võ học Thánh Linh thì chẳng khác nào xé rách mặt.



Đế lúc đó giới tử Đế Vũ có ra tay giết bọn họ thì cũng không ai dám có ý kiến.



“Không nói gì, vậy thì coi như chư vị không có ý kiến rồi!”



Đế Vũ cười nói: “Bảo cốt Thương Long này thuộc về ta, ngày sau đến đại thế Côn Luân, chư vị cũng đừng nói ta chiếm lợi từ các ngươi”.



Nhưng đúng vào lúc này, bên dưới mặt nước của Thánh Tuyền Linh Trì chợt vang lên một âm thanh lạnh lùng: “Từ lúc nào mà bảo cốt Thương Long của ta lại đến phiên ngươi quyết định vậy? Ta còn chưa lên tiếng, kẻ nào có tư cách nói ẩu nói tả!”



Cùng với tiếng nói là một luồng kiếm ý cực kỳ mạnh mẽ từ đáy nước bùng lên, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.



Ầm!



Kiếm ý dâng trào, nổ tung tóe, sóng nước khổng lồ dâng lên cao, trên đỉnh sóng có một bóng người màu xanh đang lạnh lùng nhìn về phía Đế Vũ. Trên quần áo của Lâm Nhất dính đầy máu, tóc ướt đẫm, thương thế trên người còn chưa khôi phục, một bộ tìm được đường sống trong chỗ chết, dạo một vòng qua Quỷ Môn Quan.



Thiếu niên trước kia còn trẻ trung, đầy sức sống, giờ đã lộ ra một chút mệt mỏi và tang thương. Nhưng thân thể hắn lại kéo rất căng, thẳng tắp như kiếm, không hề có một chút khom người.


Hắn đứng trên sóng nước cao vót, lạnh giọng quát: “Đế Vũ, nợ của chúng ta cũng nên tính toán cho xong rồi!”