Không bao lâu sau, Thánh Linh đã hoàn toàn vỡ nát, quyền của Lâm Nhất thế như chẻ tre lao đến, nện thẳng vào ngực Đế Vũ.
“Ầm!”, Đế Vũ bị đánh văng ra ngoài, khiến sóng nước dâng cao hơn mười thước.
Phụt!
Máu tươi từ trong miệng Đế Vũ tuôn ra, sắc mặt hắn ta trông rất khó coi. Uy lực của Thiên Địa Đồng Tâm đã vượt ngoài tưởng tượng của hắn ta. Dù hắn ta đã thúc giục Thiên Vẫn Quyền đến cực hạn những vẫn không cách nào đỡ nổi một kích đỉnh phong của song linh, tồi khô lạp thủ, không thể nào cản nổi.
Nếu không nhờ Thần Văn khắc ở ngực, e rằng một kích này có thể sẽ lấy mạng của hắn ta.
Thánh Linh bị hủy, uy áp trên người Đế Vũ đã hoàn toàn bị Lâm Nhất áp chế. Hắn di hình đổi vị trên mặt nước, dùng ý chí hỏa diễm tam phẩm để thúc giục một loại quyền pháp. Mỗi một quyền đánh ra đều cực kỳ hung mãnh, nhiều lần nhắm vào chỗ hiểm của Lâm Nhất.
Lâm Nhất lại tựa như đang thong thả dạo chơi trong đó, mỗi một kích đánh tới, bất kể có mạnh đến mức nào thì hắn cũng có thể dễ dàng phá giải.
Cùng với đó, hắn không ngừng ép sát về phía đối phương.
Nhân lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!
Lâm Nhất biết đối phương vẫn còn nắm giữ một Thánh Linh khác, nhưng hắn không định để tên này có cơ hội thi triển võ học Thánh Linh đó.
Thân hình hai người liên tục biến ảo trên mặt nước, thoáng cái, song phương đã đánh hơn mười chiêu. Rõ ràng Đế Vũ sắp chống đỡ không nổi nữa, ánh sáng Thần Văn phát ra từ ngực hắn ta đã bắt đầu trở nên mờ nhạt.
Không thể tiếp tục giằng co, nếu không, hắn ta ắt sẽ phải chết!
Đế Vũ lập tức thu nạp ý chí hỏa diễm đầy trời vào người mình, hai chân hắn ta giẫm mạnh lên mặt đất, hòng lao ra khỏi phạm vi Thánh Linh của Lâm Nhất bao phủ.
“Quay về!”
Lâm Nhất quát lên một tiếng, Kim Ô và Ngân Hoàng bắt đầu chuyển động trên Thánh Tuyền Linh Trì, thoáng cái đã hình thành một vòng xoáy mạnh mẽ.
Ù ù!
Ban đầu, vòng xoáy chỉ có hơn 10 mét, nhưng chẳng mấy chốc nó đã lan ra vài trăm mét, phát ra tiếng nổ ầm ầm, đồng thời còn có ánh sáng màu vàng và màu bạc luân chuyển.
Đế Vũ vốn đang lao ra lại bị giật ngược lại, một lần nữa phải đối mặt với Lâm Nhất.
"Chết!"
Lâm Nhất khống chế hai đại Thánh Linh, năm ngón tay mở ra, kiếm uy Thương Long quanh quẩn tựa như vuốt rồng hung hăng chộp tới.
Nếu bị một trảo này chộp trúng, trong tình huống không có Thánh Linh bảo hộ, hiển nhiên Đế Vũ sẽ bị Lâm Nhất moi sống trái tim.
Dùng đạo của người trả lại cho người!
Xa xa, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều lộ vẻ hoảng sợ. Có thể thấy được, Lâm Nhất là muốn báo mối thù đào đi long cốt, hắn muốn trả lại cả vốn lẫn lời nên đã ra tay moi lấy tim đối phương.
“Đến hay lắm!”, nhưng không ai ngờ, dù thân đang ở trong hiểm cảnh, nhưng Đế Vũ vẫn rống lên một tiếng. Hắn ta cũng không ngồi chờ chết, trái lại lấy công làm thủ, chủ động đánh về phía Lâm Nhất. Trên người hắn ta có ánh lửa rực cháy, bỗng chốc, ánh sáng vàng bắn ra, tiếp theo đó là tiếng rồng ngâm vang vọng khắp bốn phía.
Ngay khoảnh khắc đó, ngọn lửa kia hóa thành một long ảnh màu vàng dài đến mười trượng, uốn lượn quanh thân Đế Vũ, bất giác, Lâm Nhất cảm nhận được áp lực không nhỏ.
"Phá cho ta!"
Lâm Nhất phóng thích toàn bộ kiếm ý Thông Thiên, long uy vờn quanh trảo càng trở nên sắc bén khôn cùng. Mười tám sợi long văn vàng tím đều hội tụ đến cánh tay hắn, hắn duỗi tay ra, cánh tay dường như biến thành chi rồng, sinh ra vảy rồng dày đặc.
Ầm!
Hai người lao vào nhau, trong tiếng nổ kinh thiên, Đế Vũ bị đánh văng ra vài trăm mét.