Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3829: Người tốt nhất là từ từ hẵng đi".





Tên nhóc này đúng thật là!



Phong Giác nghiêng đầu, không biết đến đây tự bao giờ, nhìn Lâm Nhất như nghĩ đến cái gì đó. Bên ngoài vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi, không ngờ lại hào phóng với bạn bè như vậy. Kia chính là trái tim Viêm Long đó, đến cả hắn ta cũng có chút không nhịn nổi trước sự cám đỗ ấy nữa là.



Có điều, Lâm Nhất nói tặng là tặng, vả lại hắn còn suy nghĩ rất thấu đáo. Hắn biết thứ này vô cùng phỏng tay, tự mình tặng e rằng đối phương sẽ không chịu. Thứ hai, cũng đỡ khiến đối phương rơi vào rắc rối.



Tìm Lạc Thanh Hư xem như là tìm đúng người, khá tốt, rất tốt. Phong Giác âm thầm gật đầu.



"Còn có Thánh Diệp kia, ta muốn nhờ Lạc tiền bối tặng cho các bằng hữu của ta", Lâm Nhất vừa nói vừa hái chín phiến là của Cửu Diệp thánh Quả xuống.



Còn Thánh Quả thì hắn giữ lại cho mình dùng khi đột phá Tinh Quân.



Vẻ mặt những người khác trên bảo thuyền đều cực kỳ rúng động, 1000 năm mới ra một phiến lá, giá trị của Thánh Diệp cũng chẳng kém hơn Thánh Quả bao nhiêu.







"Được".



Lạc Thanh Hư gật đầu nhận lời, cất trái tim Viêm Long và chín phiến Thánh Diệp đi.



"Cảm ơn".



Lâm Nhất chắp tay cảm ơn, những thứ này đều cực kỳ quý giá, nhưng hắn lại vô cùng tin tưởng Thánh Minh.



Đặc biệt là vị Lạc tiền bối này, cực kỳ tốt với hắn. Đối phương tự xưng bổn vương trước mặt Kim Tuyệt, nhưng lại xưng ta với Lâm Nhất, không hề tỏ vẻ gì là trịnh thượng.



"Ta đi một lát".



Lâm Nhất gật đầu chào hai vị tiền bối rồi chắp tay rời đi.



"Sao? Hì hì, đệ tự mới mà ta nhận giúp Kiếm Tông thế nào...", sau khi Lâm Nhất rời đi, Phong Giác ban nãy còn híp mắt, giờ lại cười hì hì hỏi.



Ban nãy, hắn ta còn phụng phịu, lộ ra vẻ mặt khó chịu. Lâm Nhất vừa rời khỏi, Phong Giác đã vui như mở cờ.

Lạc Thanh Hư nhìn thấy hết mọi biến hóa của Phong Giác, song vẫn chưa nói toạc mà chỉ nhàn nhạt bảo: "Trông thì thô lỗ, nhưng thực tế lại cực kỳ tỉ mẩn, hơi khác so với những gì ta nghĩ. Hắn ngông, nhưng không điên. Trên con đường thông thiên này, chỉ có mình hắn là thoát khỏi sự liên hợp của mười phương giới tử, xem ra quả thật là có lý do của nó. Lần này, Kiếm Tông nhặt được bảo rồi, những tông môn khác không thu hắn sẽ là một tổn thức cực kỳ to lớn".



Lời khen của Lạc Thanh Hư khiến nụ cười trên mặt Phong Giác càng tươi roi rói, như là đang khen bản thân hắn ta vậy. Phong Giác đắc ý nói: "Chứ sao, hắn chính là người mà sư phụ ta chỉ đích tên muốn nhận, mai sau sẽ là tiểu sư đệ của ta!"



Câu đó vưa được nói ra đã khiến nhiều người trên bảo thuyền thay đổi sắc mặt.



Sư phụ của Phong Giác là một ông lớn chân chính đó!



Vị kia đã không nhận đệ tử rất nhiều năm, không ngờ lại chỉ tên muốn thu Lâm Nhất. Điều này quả thật khiến người ta giật mình, rốt cuộc Lâm Nhất có lai lịch gì, nếu thân phận chỉ bình thường thì dù có thể hiện xuất sắc gấp 10 lần trên con đường thông thiên, cũng chưa chắc sẽ khiến cho vị kia chú ý đến.



Theo những gì Lạc Thanh Hư biết, đừng nói những yêu nghiệt trong Kiếm Tông, dù các anh tài của thế gia Thánh Giả muốn xin làm đệ tử của vị ấy cũng bị sập cửa vô mặt nữa là.



E rằng trong chuyện này chắc chắn có lý do nào đó!



Lạc Thanh Hư cười, cũng không hỏi nhiều, vì Phong Giác kia nổi tiếng là "Nóng tính".



"Hình như hắn đi gặp cô gái nhỏ kia thì phải", Lạc Thanh Hư vươn tay chỉ, chỉ thấy Lâm Nhất bước lên không rồi bay về phía Nguyệt Vi Vi và Trần Tầm.



Nụ cười trên mặt Phong Giác lập tức cứng đờ, vội la lên: "Tên nhóc này, đừng có bị bắt cóc mất đấy, ta phải đi xem mới được".



"Ta nói này, ngươi dẹp bớt cái tính ấy của mình lại đi, vợ chồng son tán tỉnh nhau ngươi xen vào cũng không thấy xấu hổ à", Lạc Thanh Hư híp mắt lại, giơ tay khoác lên vài hắn ta nói.



"Ta... ta... ta chỉ xem thôi mà, có sao không?", Phong Giác xấu hổ nói.



"Ha ha ha, ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây đi", Lạc Thanh Hư cười ha ha nói, trong lòng âm thầm vui vẻ, cho ngươi đắc ý ở trước mặt ta nè.



Trên đường, Lâm Nhất và đám La Chấn nhìn nhau rồi khẽ gật đầu. Nhưng sau khi hạ xuống, hắn chỉ vội ngó họ một cái rồi đi đến trước mặt Nguyệt Vi Vi.



"Hai người nói chuyện trước đi", Trần Tầm chắp tay cười nói xong định rời đi.



"Người tốt nhất là từ từ hẵng đi".


Lâm Nhất nhìn chằm chằm đối phương, khó chịu nói.