Đồng tử của ba lão già co rút lại, vội vàng thi triển nhiều biện pháp để ngăn lại kim quang đang đánh tới.
“Toái Sơn quyền!”
“Phá Không ấn!”
“Phệ Tâm chưởng!”
Ba sát chiêu cùng lúc được thi triển, nhưng tốc độ của điên cuồng lao tới của Bất Diệt Kim Cương Ấn quá nhanh, giống như tia chớp rồi lại như một tia cực quang.
Võ kỹ mà Hắc Phong Tam Sát đột ngột thi triển, chưa kịp thể hiện uy thế đã lập tức bị đánh tan.
Rầm!
Sức mạnh cuồng bạo, phá hủy võ kỹ của ba người, uy thế không hề giảm, đánh mạnh vào nhóm ba người kia.
Phụt!
Ba lão già đồng loạt phun ra máu, cả người bị đánh bay đi.
Advertisement
“Chút bản lĩnh này cũng đáng xấu hổ quá đấy”.
Hai tay thi triển Bất Diệt Kim Cương Ấn, uy lực sót lại còn chưa tiêu tan, Lâm Nhất đã nắm chặt hai tay thành quyền, hắn tiến tới từng bước.
Hắc Phong Tam Sát vừa mới ngã xuống đất là đã thấy Lâm Nhất đang từng bước lại gần, trong lòng không khỏi tức giận.
Khi ba người muốn ra tay, khuôn mặt liền lộ ra vẻ cực kỳ thảng thốt, hoàn toàn chết lặng.
Lâm Nhất chạy tới, trong lúc đến gần, long ẩn rồi lại hổ gầm, long ngâm thì hổ lui.
Chốc lại biến thành Hổ bộ, chốc lại biến thành Long bộ, thật thật giả giả, giả giả thật thật, mỗi bước đi đều có khí thế hùng hổ, tích tụ từng bước, cứ từng bước như thế, tràn đầy khí thế, uy danh khó lường.
“Long Hành Hổ Bộ!”
Advertisement
“Lại là Long Hổ quyền!”
“Ngày đó Bạch Lê Hiên cũng bị một quyền này đánh bay”.
Những võ giả xung quanh đang chú ý đến Lâm Nhất đều ngạc nhiên, bộ pháp mà Lâm Nhất thi triển chính là Long Hổ quyền nổi tiếng của Đại Tần Đế Quốc.
Ngày đó ở Thanh Dương Giới, dưới mắt mọi người, Lâm Nhất ra tay nhanh như chớp, chặt đứt trường kiếm chín chuôi của Bạch Lê Hiên.
Cuối cùng hắn thi triển thế Long Đằng Hổ Diệu, một chưởng đánh bay Bạch Lê Hiên khiến cho rất nhiều võ giả Tiên Thiên đều kinh ngạc không thôi.
Bây giờ chỉ tầm nửa tháng không thấy, Lâm Nhất bước đến, hắn đã nắm giữ được ý cảnh thuần thục hơn nhiều.
Thậm chí còn có người đếm thầm từng bước, rõ ràng trong lòng rất mong chờ, với thực lực của Lâm Nhất bây giờ, sau chín bước, thế Long Đằng Hổ Diệu biến hóa sẽ khiến người khác chấn động như thế nào đây.
Một bước, hai bước, ba bước...
Khi đếm đến bước thứ chín, một rồng một hổ, hai bóng dáng cùng xuất hiện sau lưng Lâm Nhất.
Trong chốc lát, rồng cuộn hổ ngồi, có khí thế cắn nuốt sơn hà, Lâm Nhất bay lên trời.
Dưới khí thế đỉnh phong, quyền chưởng trong tay Lâm Nhất, mang theo uy lực còn sót lại của Bất diệt kim cương ấn, nện mạnh xuống.
Grào!
Trong chớp mắt, hai bóng hình một rồng một hổ đằng sau Lâm Nhất như thực như ảo...
Chúng quấn lấy tay của Lâm Nhất, giao nhau, không ngừng xoay tròn.
Cuối cùng long hổ đụng nhau, dũng mãnh tràn vào quyền chưởng của Lâm Nhất.
Ầm ầm ầm!
Một quyền xuất ra, khí thế ngất trời, cả phòng đấu giá cực lớn dưới sức ép của quyền chưởng này, khiến mọi người sợ hãi kêu lên, mặt đất đột nhiên nổ tung, vô số bàn ghế nát thành mảnh vụn, bay tứ tung trên bầu trời.
Quảng trường phía bắc trở nên hỗn loạn, rung lắc dữ dội, cả quảng trường như sắp nổ tung.
Hắc Phong Tam Sát đứng trước mũi sào, bị quyền chưởng tấn công chính diện, sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.
Đột nhiên, có vài người hiểu ra vì sao trước đây Bắc Giác hỏi Lâm Nhất luyện công pháp gì.
Long Hổ quyền dù nổi tiếng, nhưng nếu ở trong tay một tên tiểu tử Tiên Thiên Ngũ khiếu thì có thể đáng sợ đến mức nào chứ?
Cho dù là công pháp siêu phẩm Tiên Thiên hiếm thấy nhất nhưng tuyệt đối không có khả năng đáng sợ như vậy.
Khả năng duy nhất chính là mọi công pháp mà hắn tu luyện sớm đã vượt qua cảnh giới Tiên Thiên!
Hiểu được rồi thì có thể làm gì chứ?
Thế vừa thành là đã có ma lực khí nuốt sơn hà, lại còn có công pháp viễn cổ là Tử Diên kiếm quyết.
Một quyền này, uy mãnh cỡ nào chứ!
Ngay khi quyền chưởng được đánh ra, ông lão áo vàng đã trúng chưởng ngay tại chỗ, lục phủ ngũ tạng nổ tung trong nháy mắt, ông ta phun ra một mảnh vụn chứa nội tạng.
Hai lão già tu vi thấp hơn còn lại chỉ bị dư âm chấn động, khí huyết cũng nghịch lưu, linh nguyên hỗn loạn, ngũ tạng rối lên.
“Khô mộc phệ tâm!”
Ông lão áo vàng bị trúng ngay một chưởng, ánh mắt lóe lên tia hung tàn, đồng thời đánh ra một chưởng.
Chỉ thấy quyền chưởng của ông ta thâm nhập vào từng nhánh cây khô màu đen, đánh vào ngay trước ngực Lâm Nhất.
Từng cành cây khô héo giống như sâu độc, liều mạng chui vào ngực Lâm Nhất.
Lâm Nhất cảm nhận được nguy hiểm, nếu như để từng nhánh cây khô này đâm vào ngực, trái tim của hắn sẽ bị nuốt chửng.
“Muốn chết à?”
Vẻ mặt của hắn lạnh lùng, hai tay đan vào nhau, chỉ nghe một tiếng rắc, hắn đã bẻ gãy cánh tay của đối phương.
Lâm Nhất nắm lấy cánh tay, giật mạnh lại, cây khô rút ra từ ngực hắn, mang theo chút máu tươi.
“Đại ca!”
Hai lão già còn lại thấy ông lão áo vàng bị Lâm Nhất đánh gãy tay rồi chưởng bay thì vẻ mặt hoảng sợ, không quan tâm đến khí huyết sôi trào trong cơ thể, muốn xông lên tấn công Lâm Nhất.
Ngưng khí thành mũi nhọn, Đạn Chỉ Thần Kiếm
Hai ngón cái ấn vào đầu ngón giữa, Tử Diên Hoa nặng nề trong cơ thể Lâm Nhất chậm rãi xoay tròn.
Chỉ xoay tròn nửa tấc thôi linh nguyên Tiên Thiên trong cơ thể như đang sôi trào, kiếm thế liều lĩnh, điên cuồng lao về phía hai lòng bàn tay.
Vèo!
Trong nháy mắt, đạo kiếm màu tím giống như thật mang theo tiếng xé gió chói tai lao đi.
Hai ông lão đang xông lên cứu viện, quay đầu nhìn lại, tầm mắt đột nhiên tràn ngập đạo kiếm quang màu tím chứa đầy.
Bùm!
Còn chưa kịp phòng bị, hai đạo kiếm quang đã đâm xuyên qua lồ ng ngực, chém bay hai người.
“Chết đi!”
Cơn đau xé rách tim gan ở lồ ng ngực, nhắc nhở Lâm Nhất rằng ông lão áo vàng đáng sợ thế nào.
Vừa rồi hắn đã chiếm được ưu thế, rồng cuộn hổ chồm, một chưởng khí nuốt sơn hà đánh đối phương gần chết.
Nhưng đúng lúc đó, thiếu chút nữa đối phương đã đảo ngược tình thế.
Một ý niệm sinh ra, sát khí cuồng bạo nổi lên.
Ầm!
Lâm Nhất không hề do dự, bay lên bổ sung thêm một quyền lên người ông lão áo vàng đang gãy tay và trọng thương.
Một chưởng này đấm ngay chính giữa ngực ông lão áo vàng, kiếm kình điên cuồng lao vào trong cơ thể đối phương.
“Cứu... cứu... ta…”
Ông lão áo vàng còn chưa nói hết câu, mấy chục tia kiếm quang đã b ắn ra từ cơ thể, cả người nổ tung thành một đống máu loãng.
Hừ!
Mái tóc dài tung bay trong gió, Lâm Nhất giống như Sát Thần tuyệt thế, đáp xuống đất hừ lạnh một tiếng, ánh mắt thoáng liếc qua hai ông lão bị kiếm quang xuyên qua vừa mới bò dậy.
Hai ông lão vừa nhìn thấy ông lão áo vàng bị giết, lập tức sợ hãi run rẩy.
Khi nhìn thấy Lâm Nhất khẽ nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng của hắn đang nhìn về phía mình.
Bịch!
Hai ông lão còn lại của Hắc Phong Tam Sát hoàn toàn sụp đổ, kéo lê thân thể trọng thương, cùng quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.
“Lâm công tử, hai lão già chúng ta mắt mù không thấy Thái Sơn, tha cho chúng ta đi…”