Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 387



Mũi tên hoặc là gãy vỡ, hoặc cắm xuống mặt đất, kêu vù vù không ngừng, hoặc là bị Lâm Nhất chặn lại ngay, không mảy may làm hắn bị thương.

Một lúc sau, vài đợt mưa tên rơi xuống.

Mũi tên chi chít kèm theo tiếng xé gió xuyên thủng không trung vang lên không ngừng, bắn phòng đấu giá vốn đã lung lay sắp đổ thủng thành trăm lỗ, sau vài đợt mưa tiễn, cả phòng đấu giá đều trở nên không nguyên vẹn chỉ trừ bức tường phía sau Lâm Nhất.

"Bắn chết tên súc sinh kia, gi3t chết Huyết Long Mã kia cho ta!”

Huyết Đồ thấy không bắn trúng Lâm Nhất thì trở nên giận dữ, chỉ vào Huyết Long Mã lớn tiếng mắng.

Người bắn cung lập tức thay đổi mục tiêu, từng đợt mũi tên bắn về phía Huyết Long Mã đã ngã xuống.

“Đáng chết!”

Lâm Nhất sắc mặt lạnh băng, xoay người trực tiếp dùng thân mình che chắn cho Huyết Long Mã.

Lôi Viêm Chiến Thể lập tức được kích hoạt, từ trên người hắn phát ra ánh sáng màu tím, chặn tất cả mũi tên trên thân mình.

Keng keng keng!

Advertisement

Mũi tên xuyên qua không trung tàn nhẫn đáp rơi vào Lâm Nhất, phát ra âm thanh va chạm kim loại giòn vang.

Cảnh tượng như vậy, khiến người xem hít một hơi lạnh, Lâm Nhất này thật sự là điên rồi.

Chỉ vì con yêu thú mà lại liều mạng như thế.

"Tiếp tục! Bắn tên súc sinh này thành tổ ong vò vẽ cho ta, để ta xem Lôi Viêm Chiến thể của hắn có thể chống đỡ được bao lâu!”

Vẻ mặt của Huyết Đồ dữ tợn, khóe miệng hắn ta nở nụ cười tàn nhẫn, lạnh lùng nói.

Lâm Nhất nhào lên thân Huyết Long Mã, để mũi tên tùy ý rơi vào người, nghiến răng nghiến lợi, hắn nhắm chặt mắt, không nói một câu nào, hắn chỉ nghe thấy tiếng gió...

Advertisement

Vù!

Khi tiếng xé gió sau lưng hơi dừng lại, Lâm Nhất mới lợi dụng lúc cung thủ thay đổi mũi tên.

Hắn đột ngột quay người lại, đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra.

Ngọn lửa màu đỏ lượn lờ trong mắt kèm theo sát khí lạnh lẽo, khiến cho cường giả Tiên Thiên của hai tông môn dừng lại.

Động tác kéo cung của cung thủ, dưới ánh nhìn chăm chăm của Lâm Nhất cũng chậm lại một chút.

"Bắn tên, bắn tên!”

Huyết Đồ nhìn vẻ mặt của Lâm Nhất, cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, hắn ta lớn tiếng quát lên.

Hồng hộc!

Một đợt mưa tên mới, lại bắn về phía Lâm Nhất,

Người kiếm hợp nhất, bán bộ kiếm ý!

Vẻ mặt Lâm Nhất lạnh lùng, kiếm thế ngưng tụ lại trên người, một cỗ kiếm ý bộc phát từ lông mày của hắn.

Keeng!

Những mũi tên lao trên không, dưới kiếm ý này, run lên, giống như có một tầng gợn sóng vô hình ngăn lại làn mưa tên đang giăng khắp bầu trời.

Nửa đời

Lục bình trôi theo nước, một đêm mưa lạnh táng danh hoa.

Hồn như bông liễu tàn theo gió, người đi ta ở đã hai thu...

Cơ thể Lâm Nhất chấn động, kiếm ý kích động, quần áo xốc lên, tóc dài tung bay trong gió, Táng Hoa kiếm bay ra từ trong hộp.

Lâm Nhất đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, mưa thu nương theo thân kiếm, lướt qua trước mắt hắn.

Đẹp như đóa sen trên mặt nước, mỹ nhân như đóa hoa, một thanh trường kiếm chôn dưới đóa hoa đẹp nhất trong vườn.

Bùm!

Táng Hoa ra khỏi vỏ, kiếm ý dâng trào, trong nháy mắt đánh vỡ những mũi tên trên không trung.

Kiếm ý hỗn loạn càn quét ra, tất cả dây cung, huyền cung trong tay cường giả của hai tông môn trong nháy mắt vỡ vụn.

Phụt!

Cung thủ cầm cung phun ra một ngụm máu, nhiều người từ trên mái nhà rơi xuống.

"Đường đường là bá chủ tông môn của quận Thanh Dương lại dùng thủ đoạn ti tiện như vậy để đối đầu với tại hạ? Mai Tử Họa, Huyết Đồ hai người không dám đứng ra giống như người đàn ông chân chính sao?”

Lâm Nhất giơ kiếm ra phía trước, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, ánh mắt lạnh lùng nhìn vô số cường giả của hai đại tông môn.

Sắc mặt của Mai Tử Họa và Huyết Đồ lập tức trở nên khó coi.

Hai người đều nổi tiếng ở quận Thanh Dương, trong đám trẻ không ai có thể địch lại. Chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nếu là thường ngày thì trong cơn thịnh nộ, bọn họ đã đứng ra ngoài…

Nhưng hai người từ lâu đã biết thực lực đáng sợ của Lâm Nhất, dù lúc này trong lòng có tức đến đâu cũng phải nhịn.

"Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng à, Huyết Vệ đâu?”

Vẻ mặt của Huyết Đồ lạnh lùng, hắn ta quát một tiếng.

"Có tại hạ!”

Soạt soạt soạt!

Trong đám cường giả của Huyết Vân Môn, một đám người đi ra, cả người mặc áo đỏ, dẫn theo cường giả Tiên Thiên lục khiếu đeo mặt nạ quỷ.

Không một ai ngoại lệ, trên người ai cũng mang theo sát khí nồng đậm. Trong ánh mắt của bọn họ chỉ là sự lạnh lẽo, không hề có cảm xúc nào.

"Kim Diệm Tông, tử sĩ nghe lệnh, bắt Lâm Nhất, bất kể sống chết!”

Mai Tử Họa khua tay một cái, một đám người mặc áo đen, tử sĩ mặt không biểu cảm của Kim Diệm Tông lặng lẽ bước ra từ bóng tối.

Trong chớp mắt, hàng trăm tên tử sĩ được Kim Diệm Tông và Huyết Vân Môn bồi dưỡng bước ra.

Mang theo sát khí lạnh lùng, nắm binh khí trong tay tiến về phía Lâm Nhất.

Vù vù...

Với sự xuất hiện của tử sĩ hai bên, không khí ở quảng trường phía bắc đột nhiên giảm xuống.

Sát khí lạnh như băng, như sương nhanh chóng tản ra.

"Lạnh quá...”

"Hai đại tông môn này đúng là bất chấp tất cả, hôm nay chỉ sợ Lâm Nhất phải chịu thiệt thật rồi!”

"Đúng là mới nghe lần đầu, hai đại tông môn đối đầu với một cường giả Tiên Thiên ngũ khiếu mà lại phải cẩn thận như vậy!”

"Ha ha, không cẩn thận sao được? Vừa rồi không phải ngươi cũng không thấy kết cục của Hắc Phong Tam Sát...”

“Loại người như Lâm Nhất, một là không đụng vào, một khi động thủ thì chắc chắn không thể cho hắn cơ hội lật mặt, hai đại tông môn đã quyết tâm phải gi3t chết hắn rồi!”

Vô số võ giả Tiên Thiên từ xa đang đứng nhìn chiến trường đều cảm thấy ớn lạnh, không rét mà run.

Cái gọi là tử sĩ, tất cả đều hạ quyết tâm sẽ phải chết, chỉ cần có cơ hội, thì có thể đồng quy vu tận với hắn bất cứ lúc nào.

Những người như vậy, cho dù là cường giả Bán Bộ Huyền Quan chắc chắn cũng không muốn động vào chút nào.

Để bồi dưỡng một tử sĩ, thì phải trả một cái giá rất đắt.

Không đến lúc bất đắc dĩ thì chắc chắn sẽ không tùy tiện dùng bọn họ, nhưng hôm nay hai đại tông môn này lại điều động tất cả tử sĩ trong nội môn.

"Giết!”

Tiếng kêu vang lên!

Lưỡi kiếm trong tay tử sĩ đều đồng thời được rút ra khỏi vỏ, sát ý lạnh lẽo giống như cái lạnh của mùa đông. Theo lưỡi kiếm được rút ra khỏi vỏ, cuồng bạo quét về mọi hướng, khiến mọi người đều run lẩy bẩy, xương cốt dường như đóng băng.

Bùm!

Nhưng đúng lúc đó, bức tường phía sau Lâm Nhất lại nổ tung mà không hề báo trước.

Vô số bóng người, mang theo khí tức bạo ngược, xuyên thủng tường thành cao ngất, tuôn ra như thủy triều trong bụi đất cuồn cuộn.

"Đệ tử Quang Minh Các nghe lệnh, hôm nay ai động đến Lâm Nhất thì chính là địch nhân của Minh Diệp, gi3t chết bất luận tội!”

Giọng nói vang dội của Minh Diệp vang lên, giống như tiếng sấm, đinh tai nhức óc.