Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3906: C3906



Nếu đánh trực diện với Hoàng Dung, thì hiện giờ Lâm Nhất dựa vào tu vi ở Thiên phách thất trọng cảnh cùng với bốn mươi hai đóa hoa Tinh Ma được trồng trong thất đại khí hải, cộng với Phù Vân cửu kiếm.

Xác xuất cao là cũng có thể giành chiến thắng, nhưng độ khó sẽ tăng lên rất nhiều, nếu đối phương mà muốn chạy thì chưa chắc đã giữ lại được.

Nhưng thủ đoạn này cũng không phải là không có tai hại. Một tháng nay, Lâm Nhất

Lâm Nhất †oàn dùng tiêu ngự kiếm, trong đó cũng từng gặp phải vài tình thế nguy hiểm, nếu đối phương tìm được sơ hở trong ý cảnh tiêu âm.

Rồi phá hủy bằng kỹ năng vũ lực, thì Lâm Nhất sẽ bị cắn trả, tỉnh thần sẽ lâm vào trạng thái suy yếu.

Nếu đối phương có tu vi cao sâu, hoặc là nếu đối phương có bảo bối gì đó có thể chống lại thế công của tiêu âm, thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Ví dụ như Hoàng Dung vừa nãy, nếu hắn đi ra một bước cuối cùng, thì đã đánh được đến trước mặt Lâm Nhất.

Thế thì hắn sẽ không thổi tiêu được nữa và phải nhanh chóng nghênh địch.

Tiếc là hắn ta chưa ra được bước cuối cùng, bằng việc thổi Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu, ý cảnh cuối cùng của kiếm pháp Lôi Âm với sự thêm vào của kiếm ý thông thiên đã trực tiếp chém đối phương thành hai nửa.

"Hừ, rõ ràng đó là chiêu bổn đế dạy ngươi, ngươi lại đi cảm ơn dã nữ nhân kia. Vừa nấy nếu không có bổn đế nói cho ngươi biết sơ hở của trận pháp ở cung điện dưới lòng đất, thì ngươi chẳng giết được Hoàng Dung một cách dễ dàng như vậy đâu.". T𝒓𝑢yệ𝓷‎ hay‎ l𝑢ô𝓷‎ có‎ tại‎ ﹙‎ T𝑅𝑼MT𝑅𝑼‎ YỆ𝙽.v𝓷‎ ﹚

Tiểu Băng Phượng hừ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ rất là bất mãn.


"Đương nhiên rồi, ta còn phải cảm ơn tiểu Băng Phượng nữa." Lâm Nhất vội vàng quay sang nhìn tiểu Băng Phượng, sau đó mỉm cười nói.

Tiểu Băng Phượng xụ mặt nói: "Bổn đế rất tức giận, bây giờ ta không muốn để ý đến ngươi."

"Cái này cũng không cần à?" Lâm Nhất ngắm cái hộp báu trong tay, cười nhẹ nói. “Cái đấy của ta.”

Tiểu Băng Phượng lập tức thấy sốt ruột, cái miệng nhỏ trề ra, rồi nhào qua như con mèo.

Bốp!

Lâm Nhất mỉm cười, rụt cái hộp về, nàng ta nhào vào khoảng không rồi ngã nhào.

“Của ngươi này.”

Thấy nàng ta xoa đầu bò dậy, Lâm Nhất lại đưa cái hộp ra, sau đó nháy mắt cười nói.

“Hừ!”

Tiểu Băng Phượng cầm lấy cái hộp, sau khi mở ra, hai mắt phát sáng luôn.

Trong hộp có một gốc Tử Diệm Kim Liên, gốc Tử Diệm Kim Liên này rất đặc biệt, tâm sen của nó nhiễm một ít máu. Nhưng máu này không có mùa tanh, trái lại còn có một tia khí tức giống của thánh linh, khiến cho gốc Tử Diệm Kim Liên này càng thêm thần thánh hơn.

Lâm Nhất nhìn qua, gốc Tử Diệm Kim Liên này mạnh hơn nhiều so với cái gốc mà hắn từng giành giật ở Huyền Hoàng giới.

Nhất là cái lưỡng máu tươi quanh quẩn không tan, làm hắn cảm thấy rất đặc biệt, chắc đây là máu của thánh thú nào đó, vả lại còn cực kỳ tinh khiết.

Nếu tên Hoàng Dung kia ăn được, thì cho dù hắn ta có tư chất kém đi chăng nữa, cũng có thể thăng từ cảnh giới Tinh Nguyên lên cảnh giới Tinh Hà.

Nhưng so với Cửu Diệp Thánh Quả của hắn thì Tử Diệm Kim Liên này còn kém xa.

Tiểu Băng Phượng đậy cái hộp lại, nàng ta thoải mái nói: “Cũng tạm được, năm xưa mỗi ngày bổn tôn đều ăn mười gốc tiên thảo, thần dược chưa được một vạn năm tuổi, bổn tôn còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Gốc Tử Diệm Kim Liên này cũng tàm tạm, dính một chút máu của thụy thú nên làm cho dược tính tăng lên mấy lần, thôi thì tạm lọt vào mắt bổn tôn.


Tuy nàng ta nói như vậy, nhưng lại ôm chặt lấy cái hộp, cứ như thể Lâm Nhất sẽ giành với nàng ta vậy.

“Ngươi đợi tạm ở đây một lát, không được chạy linh tinh.” Lâm Nhất mỉm cười, sau đó nhoáng cái đã biến mất trong bóng đêm.

Đợi đến khi hắn quay lại, hắn mang về không ít con mồi, có yêu thú bị đánh chết, có các loại cá mà hản bắt được ở trong hồ.

Tiểu Tặc Miêu nhìn thấy cảnh này, hai mắt lập tức sáng lên, nó biết Lâm Nhất sắp bắt đầu nướng thịt rồi đây.

Trước đây, lúc ở Huyền Hoàng giới, Lâm Nhất từng nướng thịt yêu thú, ngon tuyệt luôn.

Tiểu Tặc Miêu nhìn một lúc, nước miếng sắp chảy ra rồi.

“Tiểu Băng Phượng, đi nhặt ít củi đi” Lâm Nhất lấy con dao ra cắt thịt yêu †hú một cách thành thục, rồi tùy ý phân phó.

Tiểu Băng Phượng bĩu môi, nói: “Tiểu Hắc Hắc, đi nhặt ít củi về đây.”

Tiểu Tặc Miêu ngoan ngoãn nghe lời, một lát sau tiểu Tặc Miêu đã ôm rất nhiều cành cây khô về, Lâm Nhất ngẩng đầu lên nhìn thì thấy buồn cười, cô nhóc. này giỏi sai bảo thật đấy.

Hắn nói ngay: “Ngươi cũng đi đỉ.”

“Bổn đến còn lâu mới đi.”


“Không đi thì lát nữa không được ăn.”

“Hừ, bổn đế không bao giờ ăn thịt nướng, bổn đế ăn chay, năm xưa nước mà bổn đế uống là Quỳnh Tương Ngọc Lộ, rượu ngon tuyệt thế, đồ ta ăn là tiên thảo,

món ăn hàng bữa của ta là thần dược vạn năm.” Tiểu Băng Phượng liếc mắt nhìn Lâm Nhất, khinh thường nói.

“Vậy ngươi phải nhớ kỹ những gì mình nói đấy nhé.”

Lâm Nhất mặc kệ nàng ta, tiếp tục sơ chế yêu thú, một lát sau hắn đã cắt mấy khối thịt mềm nhất của yêu thú xuống, mấy con cá cũng được làm sạch.

Sau đó hẳn lấy gia vị trong túi trữ vật ra, rồi nướng thịt trên lửa.

Hắn có kỹ năng nướng thịt tuyệt vời, lâu rồi chưa động mà làm vào vẫn dễ như trở bàn tay. Đợi sau khi miếng thịt chảy mỡ ra, Lâm Nhất dùng dao cứa mấy đường nhỏ bên ngoài miếng thịt, sau đó rắc các loại gia vị vào.

Lúc quay thịt nướng, tiếng mỡ nổ xì xèo, mùi thịt thơm phức ra bay. Kết hợp với gia vị cay thơm, một mùi thơm không thể diễn tả bằng lời tràn ngập trong không khí.

Tiểu Băng Phượng lén liếc qua, sau đó không kìm được mà nuốt nước miếng, cảm giác bụng kêu ục ục.