Nhưng không ai ngờ được rằng, nơi mà bóng đen đó hạ xuống, đột nhiên nổi lên hằng hà linh văn. Hàng loạt cỗ hàn ý xông thẳng lên trời, tiếp đó là vô số cột băng thô chắc như đỉnh núi đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Trong nháy mắt, nơi cuối tầm nhìn của mọi người đã dựng thành một nhà giam băng tinh trong suốt óng ánh.
Sau khi nhà giam thành hình, có thánh quang rực rỡ ngưng kết thành một ấn ký cổ xưa, khắc trên đầu nhà giam băng tinh. Nhìn vào lờ mờ thấy ấn ký sáng rực đó giống hình một con phượng băng thượng cổ.
Ấn ký phượng băng nhìn thì chỉ to bằng nắm tay, nhưng lại có mấy trăm đạo thánh văn được ngưng tụ ra, cường giả áo đen cảnh giới Long Mạch kia ra tay
hai lần liên tiếp, nhà giam vẫn chưa vỡ.
Mọi người cực kỳ kinh hãi, đây là linh trận gì mà ngay cả cường giả cảnh giới Long Mạch cũng không phá được trong một chiêu.
Rầm!
Khi mọi người đang sửng sốt, người áo đen kia đã tức giận thật, ma quang trên người tỏa ra khí tức đáng sợ, sau đó ông ta tung ra một quyền đấm vỡ nhà giam.
Răng rắc!
Người áo đen bay lên trong làn băng vỡ vụn, sau đó ông ta quét mắt lần nữa, ông ta đã tìm thấy hướng mà Lâm Nhất đang đi.
Ánh mắt ông ta lạnh lẽo, sát ý kinh thiên tỏa ra, nhoáng cái lại vụt đi.
Nhưng khi ông ta vừa tiếp đất, trong không trung lại có linh văn nở rộ, một nhà giam được tạo thành từ bộ xương Thương Long lại giam cầm ông ta thêm lần nữa.
Bộ xương khô ngọ nguậy như thể còn sống vậy, nó không ngừng thu nhỏ lại, bộ xương tỏa ra tia sáng như kim loại, cho người cảm giác kiên cố không gì phá nổi.
Ầm! Ầm!
Trong khi người áo đen phá nhà giam, nhà giam phát ra tiếng kim loại nặng. nề, như tiếng sấm vang vọng tám phương.
Ông ta đã tốn rất nhiều công sức, vừa mới phá xong, đợi đến khi quét mắt tìm lần nữa, Lâm Nhất lại trốn về phía xa rồi.
Hình ảnh như vậy, liên tục xuất hiện, hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi công tử Táng Hoa đã chuẩn bị đường rút kiểu gì.
Mọi người nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, công tử Táng Hoa này trông thì kiêu căng ngông cuồng, nhưng trên thực tế hắn đã chuẩn bị sẵn đường rút rồi. Cho dù có người ở thế lực khác muốn ra tay với hắn, thì chỉ cần cường giả cảnh giới Long Mạch không hiện thân, trên cơ bản không thể bắt được hắn.
Người này thật sự quá đáng sợ!
Vừa nghĩ tới đây, mọi người lạnh toát cả lưng, bọn họ không phải cường giả cảnh giới Long Mạch.
Nếu vừa nấy mà nổi lòng tham, rồi tùy tiện đuổi theo, e là đã bị những linh trận này xử chết rồi, hoặc là đóng băng mà chết.
Nhưng chung quy lại, cường giả cảnh giới Long Mạch đã ra tay, hiển nhiên điều này đã vượt ngoài dự liệu của công tử Táng Hoa, những biện pháp mà hắn bố trí hiện giờ. Tuy là có làm cho người áo đen kia gặp chút rắc rối, nhưng sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, suy cho cùng chênh lệch ở mặt cảnh giới vẫn là quá lớn.
"Tiểu Lâm Nhất, mau lên mau lên, ông già kia sắp đuổi kịp rồi." Tiểu Băng Phượng nằm trong lòng Lâm Nhất, lộ ra cái đầu nhỏ ở trên vai hắn, rồi lén quan sát.
Lâm Nhất không trả lời, nét mặt căng thẳng chưa từng có, đi qua một cửa nữa thôi là ra khỏi Ma Vực rồi.
Nhưng nếu đối phương quyết tâm muốn giết hắn, thì có ra khỏi Ma Vực, chưa chắc ông ta đã dừng tay.