Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 397



Mười sáu tuổi đạt tới trình độ tu vi này, nhìn khắp Đại Tần đế quốc cũng không có gì là lạ.

Nhưng nếu tính là lạ thì Tử Diên Kiếm Quyết của hắn thực sự không phải hạng vừa.

Trong vòng nửa năm, hầu hết hắn đều đi một mình.

Trước khi đi được ai đưa tiễn đã là điều tuyệt vời lắm rồi.

“Đa tạ, chỉ là lần chia tay này không biết đến khi nào mới được gặp lại”.

Minh Diệp cười khổ, tu vi của hắn ta với Lâm Nhất tương đương, nhưng hắn ta lớn hơn Lâm Nhất ba tuổi.

Tứ đại tông môn tuyển người cực kỳ nghiêm ngặt, mười bảy tuổi mà chưa đạt tứ khiếu thì sẽ không nhận.

Cho dù gắng gượng ở lại đế đô thì cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

Advertisement

Lần từ biệt này có lẽ sẽ là mãi mãi.

“Bảo trọng”.

Lâm Nhất vỗ vai đối phương, trầm giọng nói, tiếp theo đây Minh Diệp sẽ thống lĩnh quận Thanh Dương, tiêu diệt Huyết Vân Môn và Kim Diệm Tông, nguy hiểm cũng không kém hơn việc Lâm Nhất tới Lăng Tiêu Kiếm Các là bao.

“Thuận buồn xuôi gió nhé”.

Nhảy lên lưng ngựa, Lâm Nhất kẹp chặt hai chân, Huyết Long Mã phi nước đại trên đường lớn.

Advertisement

Ngồi trên Huyết Long Mã, gió mát thổi qua, mái tóc đen của Lâm Nhất tung bay đung đưa trong gió, lòng hắn gợn lên rất nhiều chuyện.

Đây được coi là lần thứ hai hắn ly biệt, rất nhiều người rất nhiều chuyện đều đã tan thành mây khói.

Hắn sẽ còn quên nhiều người, nhiều việc hơn nữa.

Nhưng một số người lại sẽ ở mãi trong ký ức của hắn, không thể nào quên. Mối thù của Hồng lão, tình yêu của Tô Hàm Nguyệt… đều sẽ tập trung trong tông môn, đế đô thế gia vọng tộc mọc lên như san sát, viết tiếp những câu chuyện còn đang dang dở.

Sẽ có những câu chuyện cũ bị vùi lấp trong cát bụi, cũng có nhân quả, đi thẳng về phía trước.

Đế đô là một cánh cửa, cánh cửa dẫn hắn vào thế giới võ đạo, có tư thế hào hùng, hăng hái nhiệt huyết, cũng có những âm mưu quỷ kế, thị phi ân oán.

Trong mắt Minh Diệp, Lâm Nhất đeo hộp đựng kiếm trên lưng, phi ngựa đi thẳng về phía trước, có gió, có bụi.

Lúc lên lúc xuống, càng đi càng xa, cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt.

Trên thảo nguyên mênh mông vô tận, gió lạnh buốt, tuyết rơi rợp trời.

Đã gần chạng vạng mà trời vẫn sáng, không thấy tối đi.

Đây là sa mạc hoang vu bên cạnh quận Tần Thiên, đi qua sa mạc này coi như đã vào đến quận Tần Thiên.

Võ giả của đế quốc thường gọi nơi đây là Mạc Bắc.

Có lẽ là vị trí của quận Tần Thiên quá đẹp, có toàn bộ phong thuỷ khí vận của Đại Tần đế quốc, hấp thu hết linh khí của nơi đây.

Mạc Bắc không có mùa xuân và mùa thu, mùa hè đầy cát vàng và bụi trần.

Mùa đông thì đầy tuyết trắng và gió lạnh.

Người từ phương Bắc đến, muốn tới đế đô đều phải đi qua sa mạc Mạc Bắc này.

Đúng lúc này, một thanh niên bước ra từ trong gió tuyết, hắn dắt ngựa từng bước chậm rãi đi tới, chiếc áo choàng màu xanh và trắng rất gọn gàng sạch sẽ, không dính chút tuyết nào.

Chẳng qua trông hắn hơi mệt, quần áo mỏng manh càng khiến người khác lo lắng cho sức khoẻ hắn.

Võ giả Tiên Thiên có thể chống chọi với cái lạnh khắc nghiệt bằng linh nguyên của mình.

Nhưng tuyết ở Mạc Bắc đã rơi là sẽ rơi hơn nửa mùa đông, linh nguyên dù dồi dào đến đâu cũng không thể cầm cự được lâu.

Ngươi có thể cầm cự được ba hoặc năm ngày, nhưng có cầm cự được trong vòng hai, ba tháng không?

Chàng thanh niên mặc kệ, khuôn mặt điển trai trong gió tuyết càng thêm lạnh lùng, tăng thêm mấy phần sắc bén.

Không cần nói nhiều cũng biết, đương nhiên thiếu niên này chính là Lâm Nhất.

Sau khi chia tay Minh Diệp, hắn men theo đường chính đi thẳng tới Đại Tần đế đô.

Hắn mất hai tháng để đi qua hàng chục quận lớn mới đến được Mạc Bắc băng tuyết ngập trời này.

Mùa đông ở Mạc Bắc đến sớm hơn đế đô nhiều.

Tính thời gian thì nửa tháng nữa hắn có thể vào được quận Tần Thiên rồi tới đế đô.

Khi đó có lẽ đế đô cũng vừa vào đông, lớp tuyết mỏng như lông vũ cũng sẽ nhẹ bay bồng bềnh để chào đón những nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đến từ khắp nơi trên đế quốc.

Trong hai tháng qua, ngoại trừ việc đi đường và tu luyện.

Thời gian còn lại, Lâm Nhất đều dành để nghĩ về cổ giản có viết năm tháng như lửa kia, trong lòng hắn đã có chút manh mối.

Một trăm năm mươi nghìn viên Tiên Thiên đan hầu như đã bị hắn dùng hết, chỉ còn chưa tới mười nghìn viên.

Tử Diên Kiếm Quyết được cung cấp nhiều tài nguyên như vậy cuối cùng cũng đột phá được tứ trọng, đạt tới ngũ trọng đáng kinh ngạc.

Đoá Tử Diên Hoa cháy rực khi nở sẽ bung ra đủ ba mươi cánh.

Những đường nét thanh mảnh, đường viền khéo léo, tử viêm cháy bỏng khiến Tử Diên Hoa đẹp đến ngỡ ngàng.

Vẻ ngoài tưởng như mềm mại nữ tính nhưng lại ẩn chứa linh nguyên dồi dào như núi, bây giờ muốn Tử Diên Hoa chuyển động lại càng khó khăn hơn.

Nhưng một khi nó chuyển động thì kiếm mang ngưng tụ ở chính giữa bông hoa lại mang theo sức mạnh đáng sợ khiến Lâm Nhất hồi hộp sợ hãi.

Tu vi không thay đổi nhưng thực lực của Lâm Nhất đã tăng lên ít nhất ba phần.

Nhưng nếu nói đáng để kinh ngạc thì vẫn là Huyết Long Mã.

Nó ăn Thượng Cổ yêu đan mà Lâm Nhất để lại, sau đó tu vi tiến bộ vượt bậc.

Đạt đến Tiên Thiên thất khiếu kinh người, chiếc sừng duy nhất ở chính giữa chân mày đã ngày càng lộ rõ.

Chỉ có thể nói là huyết mạch thiên phú của nó quá cường hãn, nếu Lâm Nhất có gân cốt như nó thì tu vi đã đạt tới thất khiếu từ lâu rồi.

Tuyết bay không ngừng, dấu chân một người một ngựa để lại nhanh chóng bị vùi lấp.

Đi chưa được bao xa, sắc trời đã hoàn toàn tối hẳn.

Hú~ Hú~ Hú~

Ban đêm ở Mạc Bắc rất nguy hiểm, thỉnh thoảng trong gió tuyết lại phát ra những tiếng kêu kỳ lạ của yêu thú. Dường như rất xa, lại như rất gần, còn lạnh lẽo hơn màn đêm nơi này.

Lâm Nhất siết chặt quần áo, vẻ mặt càng thêm thận trọng.

Cánh đồng hoang vu Mạc Bắc này ban ngày thì an toàn tuyệt đối, nhưng đến đêm lại hoàn toàn khác.

Đột nhiên Lâm Nhất khựng lại.

Cách đó không xa, một xác chết bị vùi nửa người đang nằm trong tuyết.

Hơn nửa người bị vùi trong tuyết, nằm im bất động.

Từ khi đặt chân đến Mạc Bắc, Lâm Nhất nhìn thấy rất nhiều xác chết trong tuyết.