Trong lòng Lâm Nhất dần chùng xuống. Kế hoạch ban đầu của hắn là giết hoặc làm bị thương nặng La Khuê. Sau đó, trước khi Lôi Đình đến, để mọi người rời khỏi đảo Thiên Thủy tìm một đường sống.
Trên cột đá có một thân ảnh mà cả người được bao phủ bởi ma diễm, toát ra từng lưồng xung kích cực kỳ lạnh lẽo.
Tên tuổi của hắn ta ở vùng biển Khô Huyền này có uy lực cực lớn. Nhưng hắn ta vẫn luôn khiêm tốn, thận trọng, chưa bao giờ đối đầu với tứ đại tông môn, và tứ đại tông môn cũng mắt nhắm mắt mở trước sự tồn tại của hắn.
Nếu sớm biết hẳn ta có thực lực giết chết tôn giả cảnh giới Thần Đan, thì tứ đại tông môn sẽ không cho phép tên này ở biển Khô Huyền lâu.
"Ngươi đến trễ rồi."
Tân Phong nhìn đối phương, giọng điệu hơi oán giận. Nếu đối phương đến sớm một chút, La Khuê cũng không cần phải chết.
"Phù Vân Kiếm tông trưởng lão còn khó đối phó hơn ta tưởng, suýt chút nữa đã thất thủ rồi."
Người ở trong ma diệm bình tĩnh nói một câu, nhưng giọng điệu của hắn ta không có ý giải thích với Tân Phong, mà chỉ đang kể lại một câu chuyện nào đó.
"Ưa, hình như ngươi đang trách móc ta..."
Đột nhiên, hắn ta tựa hồ nghĩ tới cái gì, ánh mắt ẩn giấu trong ma diễm dán chặt vào Tân Phong.
'Tân Phong bỗng thấy như đang đối mặt với một kẻ thù đáng gờm. Hắn hoảng sợ, vội vàng nói: "Ta không dám, không dám... Chỉ là ta khá thân thiết với La Khuê, cho nên tâm trạng hơi mất kiểm soát.”
"Chậc chậc, thân thiết ghê!"
Lôi Ưng nham hiểm cười mấy tiếng quái dị, khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Còn Tân Phong cực kỳ hoảng sợ, bắt đầu giải thích mà chẳng biết lựa lời.
Vèo!
Ma diễm trên cơ thể Lôi Ưng biến mất, để lộ ra chiếc áo rơm, đầu đội đấu nạp, chiếc khăn che mặt quỷ dị có thể hiện rõ đường nét khuôn mặt với hai màu trắng đen biến ảo bên trên.
Là hắn tat
Trong lòng Lâm Nhất xoay chuyển. Khi họ mới vào rừng Huyết Thạch, hắn ta chính là tà tu mặc áo rơm mà hắn đã chỉ.
Lúc đó cũng không ai để ý tới, nhưng đâu ngờ người này hóa ra lại là Lôi Ưng.
Tay hắn ta đang chảy máu... Lâm Nhất khế tập trung đôi mắt, tinh tường chú ý tới có máu tươi đang chảy ra từ trong ống tay áo của đối phương. Dường như Lôi Ưng không quan tâm cho lắm. Hắn ta cũng không định giấu giếm, hoàn toàn không ngại có người biết mình bị thương.
"Ta,"
Trên tấm khăn che mặt đen trắng đang thay đổi hiện lên một nụ cười quái dị, Lôi Ưng đưa tay bóp cổ Tân Phong.
"Tha cho ta... Lôi lão đại, ta sai rồi, ta không muốn chết..." Tân Phong hít thở khó khăn, vẻ mặt thống khổ, không ngừng cầu xin.
"Không phải các ngươi thân thiết lắm à? Sao không cùng hắn đi chết đi? Xem ra vẫn chưa đủ thân thiết! Ta hỏi lại ngươi lần nữa, có thân hay không?" Nụ cười trên khăn che mặt trắng đen kỳ ảo kia khiến mọi người cảm nhận được sự điên cuồng của Lôi Ưng.
"Không, không thân, không thân chút nào hết." Tân Phong sợ chết khiếp, vội vàng nói.
Tà tu xếp thứ mười của biển Khô Huyền lại bị tùy ý giãm đạp như một món đồ chơi khi ở trước mặt Lôi Ưng.
Mọi người chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đều sợ hãi và run rẩy.
"Ha ha, thế mới đúng chứ! Ngươi khá thành thật đấy..."
Lôi Ưng cười xấu xa, buông lỏng bàn tay đang bóp cổ đối phương, Tần Phong như trút được gánh nặng, suýt nữa đã xụi lơ trên đất. Ban nãy hắn ta
đúng là đã lượn Quỷ Môn Quan một vòng.
Những tà tu khác cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt thoải mái hơn đôi chút.
Khi Tân Phong bị bóp cổ, bỗng dưng họ cũng cảm nhận được hô hấp khó khăn, cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
"Nhưng ông đây ghét nhất là những kẻ bội tình bạc nghĩa!"
Lôi Ưng đột nhiên cất cao giọng, trở tay tát một nhát, bùm một tiếng, đầu Tân Phong đã nổ tung mà không hề báo trước.
Sương máu lan tràn, tiếng động vang khắp nơi.
Thi thể không đầu của Tần Phong mềm oặt đổ xuống, hắn ta cứ thế mất mạng.
Biến cố này xảy ra quá đột ngột, không ai ngờ tới, ai nấy đều ngạc nhiên đến rớt cằm.
Mọi người đều kinh hãi trước cảnh tượng này. Không chỉ đám tà tu kia mà chân của nhóm Liễu Nguyên cũng bất giác run rẩy.
Ngay cả Lâm Nhất cũng phải nuốt nước bọt và cảm thấy rùng mình.
Đây là võ giả Ma đạo thực sự đi, vui buồn thất thường, cưồng giết người.
Điều khiến Lâm Nhất sốc hơn cả không phải là thực lực của đối phương, mà là tính cách này, dù là đám giới tử trên đường lên trời kia còn chẳng bằng một cọng lông so với người này, chênh lệch quá lớn.
"Nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim đang ở trong tay ai?” Lôi Đình nhìn Tiêu Khôn không mặn không nhạt hỏi, như thể ban nãy hẳn chỉ tiện tay đập chết một con ruồi.
"Ở... ở trong tay hắn." Tiêu Khôn cũng là cao thủ cảnh giới Tỉnh Tượng, nhưng lúc này hắn ta đã sợ đến mức nói năng không trôi chảy. Hắn ta tỉnh táo lại, vội vàng chỉ vào Lâm Nhất.
Khuôn mặt biến hóa ra chiếc khăn che mặt trắng đen nhìn về phía Lâm Nhất, mắt nhìn chằm chặp vào hắn.
"Phù Vân Kiếm tông, tất cả đệ tử nghe lệnh!"
Ngay khi nhóm Liễu Nguyên mất người chỉ huy, một giọng nói lạnh lùng, không hề tỏ ra hèn mọn vang lên.
Khi giọng nói đó vang lên, nỗi sợ hãi trên người họ biến mất không thấy như. thể đã tìm được khí phách của mình.
“Có!"
Nhóm Phùng Chương vội lên tiếng đáp lại.
"Ta lấy thân phận đại sư tỷ của Phù Vân Kiếm tông ra lệnh mọi người rút lui ngay lập tức! Bảo vệ Lâm Nhất và đưa nguyên thạch về Phù Vân Kiếm tông!” Vẻ mặt Diệp Tử Lăng lạnh lùng, kiêu ngạo, không cho phép ai nghi ngờ mệnh lệnh của mình.
Đám Phùng Chương chỉ sững sờ trong giây lát, sau đó không chút do dự thi nhau lùi mình chạy xa.
Lâm Nhất vẫn còn đang ngạc nhiên thì bị Liễu Nguyên khoác vai mạnh mẽ kéo đi. Nữ tử này!
Trong lòng Lâm Nhất cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người Diệp Tử Lăng tỏa ra một luồng kiếm quang chưa từng có. Một người một kiếm đứng chắn trước mặt rất nhiều tà tu.