Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3996: Đùng đoàng!



"So độ hung ác với ta ư? Tên kia, đấy là ngươi không biết, sao ta lại có danh hiệu đệ nhất tà tu biển Khô Huyền!" Trên chiếc khăn che mặt trắng đen biến ảo của Lôi Ưng, lộ ra vẻ vô cùng điên cuồng.

Bùm!

Tinh Nguyên mạnh mẽ và hung bạo lại lần nữa thổi quét ra từ trên người Lôi Ưng, sấm sét và ngọn lửa bùng lên.

Thánh văn trên thanh lôi kiếm trong tay hắn ta lại rung rung, chỉ vung tay chém ra một kiếm, đã cuốn theo gió bão cực kỳ mạnh bay về phía Lâm Nhất.

Lưỡi kiếm cuốn theo gió bão có thánh văn trợ sức, chứa đựng ba loại ý chí là sấm sét, ngọn lửa và kiếm ý, đánh tới phía trước trong chớp mắt.

Phù Vân tế nhật! Lâm Nhất thổi trường tiếng tiêu dài, đối phương có thánh binh, hắn cũng có,

§O Với ăm của Lôi Ưng, Tử Ngọc Thần Trúc Tiêu chỉ có mạnh chứ không yếu.

Kiếm đầu tiên của Phù Vân thập tam kiếm được Lâm Nhất thổi tiêu hóa ra, tiếng tiêu dài, kiếm quang như tia sáng mặt trời chém tới gió bão đang kéo tới.

Đoàng!

Hai người va chạm kịch liệt trên không trung, dư âm vô cùng khủng khiếp khuếch tán ra, Lâm Nhất nhún mũi chân một cái, nhẹ nhàng bay về phía trước.

Gió cuốn mây tan!

Tiếng tiêu tiếp tục vang lên, mái tóc dài của Lâm Nhất tung bay như một quý tộc bước đi trong nhân gian. Tiếng tiêu hòa với kiếm ý, kiếm thứ hai của Phù Vân thập tam kiếm được chém ra, cùng lúc đó hai chú Thanh Loan bay ra khỏi cơ thể.

Ánh mắt Lôi Ưng hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn ta không ngờ Lâm Nhất đã bị thương nặng đến vậy mà vẫn dám chủ động tấn công.

Hắn ta bị đánh bất ngờ, trong lúc vung kiếm lên, sấm sét điên cuồng gào thét, rồi chém đứt từng luồng kiếm ý. Sau đó hắn ta lùi mạnh về sau, âm thanh vang vọng trong hư không cứ vang lên không dứt bên tai, hai luông kiếm quang va chạm, bắn ra ánh sáng sáng chói.

"Lên hết đi, thịt hắn!"

Lôi Ưng hơi loạng choạng rồi, rõ ràng là thương thế của hẳn ta đã nặng đến nỗi sắp không chống đỡ được nữa, đây là lần đầu tiên hắn ta bị đồn ép đến mức tơi tả như này.

Trước đó hắn đánh với hai vị n Đan là trưởng lão của Phù Vân kiếm tông, trước khi chết bọn họ đều để lại kiếm ý đáng sợ vào cơ thể hắn.

Vốn dĩ hắn ta vẫn đang cố áp chế, nhưng vì để mau chóng giải quyết Diệp Tử Lăng, hắn ta buộc phải sử dụng Tinh Tượng, thế là làm cho kiếm ý của cường giả cảnh giới Thần Đan điên cuồng đánh lung tung trong cơ thể hắn.

Mắt thấy, kiếm ý này đang ngày càng dữ tợn, và có chiều hướng nổ tung trong cơ thể.

Giờ thì hơi khó xử lý rồi đây, một khi kiếm ý do trưởng lão cảnh giới Thần Đan lưu lại trong cơ thể hắn bị phát nổ, thì dù hắn có mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng bỏ mạng ở đây.

Vèo! Vèo! Vèo!

Mặc dù những tà tu khác đã bị trạng thái của Lâm Nhất dọa sợ, nhưng chắc chắn là Lôi Ưng còn đáng sợ hơn, nên bọn họ không dám làm trái lệnh của hắn

ta.

Tiếng xé gió vang lên, dưới sự dẫn đầu của Tiêu Khôn, những tên tà tu này lần lượt tung ra sát chiêu với Lâm Nhất.

Bọn họ biết tiếng tiêu của Lâm Nhất đáng sợ, nên tất cả đều có phòng bị, không dám tới quá gần hắn.

Lâm Nhất thổi Phù Vân thập tam kiếm, Thanh Loan bay ra liên tục, kiếm thế trên người hắn như núi cao đột ngột mọc lên từ mặt đất, chẳng mấy chốc đã đạt đến mức đẹp ngang đỉnh núi Thánh Kiếm.

Bụp! Bụp! Bụp!

Rất nhiều sát chiêu đã bị kiếm thế hóa giải phần lớn uy lực, nhưng dù vậy, khi đánh lên người Lâm Nhất thì vẫn tạo thành vết thương, máu chảy ròng ròng.

Vút!

Khi Lâm Nhất đang chiến đấu kịch liệt với đám tà tu, Lôi Ưng có được cơ hội thở dốc, hắn ta hít sâu một hơi rồi lại nắm chặt thanh kiếm.

"Đi chết đi!"

Đùng đoàng!

Trong tiếng quát lớn, sắc trời trở nên tối tăm, bàn tay ma thiên khổng lồ lại được hóa ra nhờ luồng sáng của thanh kiếm.

Nét mặt Lâm Nhất thay đổi, lại là chiêu này!

May mà kiếm thế của Phù Vân thập tam kiếm cũng đang lên đến đỉnh cao, lấy tiêu ngự kiếm, có khi vẫn phá được.