Trong trận chiến với Lôi Ưng, hắn thoát chết trong gang tấc nhưng cuối cùng vẫn sống sót.
Ngay cả một yêu nghiệt đã đạt tới cảnh giới Bán Bộ Thần Đan mà hắn cũng có thể đối đầu tranh phong. Đây là trận chiến gay cấn nhất kể từ khi hãn đến Côn Luân.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cuối cùng hắn đã thắng.
Ta là kiếm khách, không bao giờ cạn nhiệt huyết.
Trong lòng Lâm Nhất cảm khái. Hắn nhìn hoàng hôn đỏ thẫm, lòng chợt thấy hào hung khiến tiếng sáo thổi ra cũng bị ảnh hưởng.
Tiếng sáo mênh mông như thể rượu mạnh cay nồng nhất trên đời, nghênh đón hoàng hôn bao la, khiến lòng người say đắm.
Hắn thổi hết một khúc, mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống.
Hai người nhóm một đống lửa trên mặt đất, ánh lửa chiếu rọi mặt họ lúc tỏ lúc mờ, nhìn từ góc độ khác nhau, khí chất cả hai thoáng có chút tương đồng.
"Ta muốn rút lại những gì mình đã nói trước đó. Tiếng sáo của đệ không. thua kém gì với công tử Táng Hoa.”
Diệp Tử Lăng nhìn Lâm Nhất, vẻ mặt dịu dàng hơn trước rất nhiều.
Nàng ta đã thay đổi không ít quan điểm của mình về Lâm Nhất. Khi đối phương thốt ra, đừng bắt nạt Phù Vân Kiếm tông ta thì Diệp Tử Lăng đã đánh giá cao về hắn hơn nhiều,
“Tàm tạm thôi.
Lâm Nhất mỉm cười, trái lại Diệp Tử Lăng đánh giá rất khách quan.
Gió lạnh thổi lướt qua biển từ phía xa, nét mặt Diệp Tử Lăng trở nên khá yên tĩnh. Một lúc lâu sau, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ phức tạp: "Từ khi đệ gia nhập Phù Vân Kiếm tông, ta đối xử với đệ như vậy mà đệ còn mạo hiểm cứu ta, khiến †a thật sự rất ngạc nhiên.”
Lâm Nhất cất cây sáo Tử Ngọc Thần Trúc đi, tùy ý bỏ them cành khô rồi giải thích tỉ mỉ những lời nhóm Phùng Chương và Liễu Nguyên muốn nói.
"Bọn họ thế nào rồi?" Diệp Tử Lăng hỏi.
"Bọn họ đều đang ở nơi đóng quân của Phù Vân Kiếm tông. Ta đã bảo họ chờ ở đó không được ra ngoài, chắc không có gì đáng ngại. Lâm Nhất nghĩ một lúc, với uy tín của Liễu Nguyên, chắc mấy người kia vẫn nghe lời hắn.
"Nhưng mà đệ không nên tới, với mắt nhìn của đệ, chắc có thể nhìn ra Lôi Ưng không phải là tà tu cảnh giới Tinh Tượng bình thường. Đệ không phải là đối thủ của hắn ta, cho dù hắn ta bị thương nặng, đệ cũng chẳng có cơ hội nào." Diệp Tử Lăng nói khá nghiêm túc.
"Nhưng rốt cuộc ta cũng ở đây rồi thôi?"
Lâm Nhất lấy Thiên Niên Hỏa từ trong túi trữ vật ra, lắc nhẹ và uống cạn một hơi.
Diệp Tử Lăng hơi tức giận, nhưng cuối cùng vẫn mỉm cười như thể đã bình tĩnh tiếp nhận, bất đắc dĩ nói: "Với tính tình của đệ, đệ không tới mới lạ. Nhìn đệ có vẻ ngang ngược, nhưng trong thâm tâm sợ là khó chấp nhận việc để ta ở lại bọc hậu, còn mình thì chạy trốn.”
"Thật ra khi tỷ cười trông rất đẹp."
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn đối phương qua đống lửa. Nụ cười trên khuôn mặt của người kia dường như đã tan chảy sự bang giá ngày thường.
"Ta... không thể cười được."
Diệp Tử Lăng thở dài: "Những năm gần đây Phù Vân Kiếm tông ngày càng sa sút. Sắp đến thi đấu xếp hạng các tông môn của Thương Huyền Phủ lần tới, nếu không thể giữ được ba vị trí đầu, Phù Vân Kiếm tông sẽ bị gạch tên khỏi Thương Huyền phủ."
“Thi đấu xếp hạng của tông môn? Gạch tên?”
Lâm Nhất không xa lạ gì với các cuộc thi xếp hạng tông môn. Hắn đã biết chuyện này qua lời kể của Tiểu Vũ Nhược từ lâu.
Hắn chỉ cảm thấy rất xa xôi với mình, trước đây hẳn cũng không có nhiều cảm giác mình thuộc về Phù Vân Kiếm tông nên cũng không cố ý hỏi.
"Thi đấu xếp hạng tông môn được tổ chức mười năm một lần và quyết định quyền sở hữu nhiều tài nguyên và lãnh thổ của Thương Huyền phủ. Mười năm trước, Phù Vân Kiếm tông còn rất hùng mạnh, nhưng ngày càng suy yếu kể từ khi cha ta đến, ông ấy..."
Nhắc đến chưởng môn Phù Vân, Diệp Tử Lăng lại có chút rèn sắt không thành thép, phải rất lâu mới bình tĩnh lại nói: "Năm đó cha ta là thiên tài tuyệt thế của Hoang Cổ Vực, nhưng vì khi ấy đã xảy ra chút sóng gió khiến ông ấy bị đả kích mạnh mẽ mà sa đoạ một thời gian dài. Ông ấy không quan tâm tới rất nhiều chuyện, nên sự suy tàn của Phù Vân Kiếm tông ít nhiều cũng có liên quan đến ông ấy."
Sắc mặt Lâm Nhất hơi thay đổi, hẳn không ngờ lại có bí mật như vậy.
"Năm đó ông ấy rất kiêu ngạo, có lẽ ông ấy không quan tâm người khác nói gì, nhưng ta thì có! Ta không cho phép Phù Vân Kiếm tông bị gạch tên khỏi Thương Hiên Phủ!"
Lâm Nhất nghe nàng ta giải thích rất nhiều chuyện, sau đó hắn mới biết thi đấu xếp hạng này không hề đơn giản như tưởng tượng, thật ra sau lưng tứ đại tông môn đều có siêu cấp tông môn chống lưng.
Thương Huyền Phủ nằm rìa biên giới Đông Hoang, trông có vẻ không quan trọng nhưng thực tế thì các thế lực bản địa không có cơ hội nhúng tay vào các tài nguyên cốt lõi.
Sau trận thi đấu xếp hạng này, Thương Huyền Phủ sẽ chỉ cho phép ba đại tông môn tồn tại.
Lý do sâu xa đằng sau là do dính líu tới sự tranh đấu giữa các siêu tông môn và Đế quốc Thần Long. Nếu có thể Thương Huyền Phủ sẽ không cho bất cứ siêu cấp tông môn nào nhúng tay.
Nhưng hiển nhiên điều này không thực tế, chỉ có thể siết chặt từng bước một. Trước kia mười đại tông môn và Thương Hiên Phủ cùng nhau chia sẻ tài nguyên.
Sau năm nay sẽ chỉ còn lại ba tông môn.
"Bây giờ tỷ đã thăng cấp đến cảnh giới Tinh Tượng, đứng vững trong tốp ba hẳn là không vấn đề gì lớn.” Lâm Nhất nói, hắn có thể cảm nhận được bây giờ Diệp Tử Lăng đã mạnh hơn rất nhiều so với trước đây.
"Thực lực của ta bị hạn chế rất nhiều, huyết mạch của ta không thích hợp với Phù Vân Thập Tam Kiếm, kiếm pháp này còn chưa hoàn thiện. Nếu Sở Thiên Hạo của Huyền Vương Điện có thể luyện Huyền Vương Quyết đến cảnh giới cao nhất..."
Diệp Tử Lăng cúi đầu, dưới ánh lửa, nửa khuôn mặt bị tóc đen che phủ khiến nàng ta trông hơi ỉu xìu.
Lâm Nhất im lặng. Hắn nhìn qua đống lửa, không ngờ nữ tử này lại phải gánh chịu áp lực lớn như vậy.
"Đừng nói về ta nữa, nói về đệ đi, quán quân của thiên lộ thứ chín, ta khá tò mò về đệ đấy. Rốt cuộc đường lên trời là nơi bảo địa gì?” Diệp Tử Lăng cười rạng rỡ, hất tóc trông vô cùng thoải mái.
"Bảo địa?"
Lâm Nhất mỉm cười, nhìn chằm chằm vào người đối diện, chậm rãi dựa người xuống rồi cười khổ nói: "Đó không phải là bảo địa gì hết. Những người tham gia thiên lộ được gọi là yêu nghiệt khắp các giới, nhưng nhưng thực ra chỉ là một đám sâu bọ đáng thương."
"Họ đã trải qua sống chết, tất cả những gì họ muốn chỉ là điểm khởi đầu của một nhóm người mà thôi. Trong thâm thâm, họ biết rất rõ điều này nhưng họ vẫn liều mạng chiến đấu, chỉ mong khi tới Côn Luân này được thấy mấy bóng lưng thiên kiêu kia là thoả mãn rồi.”