Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4005: Tối qua tỷ uống Thiên Niên Hỏa



Sáng hôm sau, ánh bình minh ló rạng từ phía đông bầu trời.

Khi Diệp Tử Lăng mở mắt ra, nàng ta nhìn thấy Lâm Nhất đang ở đối diện gần đó, đôi mắt sâu của đối phương sáng ngời.

"Xem ra thu hoạch không nhỏ nhỉ?" Lâm Nhất chớp mắt, cười nhẹ nói. "Tối qua đệ không ngủ à?”

Hai người gần như lên tiếng cùng một lúc, Diệp Tử Lăng trông thì mạnh mẽ và cứng rắn.

Nhưng nàng ta cũng tỉnh tế, nàng ta nhìn thấy tơ máu trong mắt Lâm Nhất.

Uống Thiên Niên Hỏa xong nó sẽ rất ngấm, thế mà đối phương không ngủ và cũng không nhân dịp này tu luyện luôn, hắn đã chống lại men rượu thức cả đêm.

"Tối qua tỷ uống Thiên Niên Hỏa xong lại ngồi lĩnh ngộ, nếu không có người bên cạnh thì sao ta dám ngủ... nếu Lôi Ưng mà quay lại đánh thì nguy."

Lâm Nhất mỉm cười, bình tĩnh nói.

Trước giờ hắn luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, đây vốn là chuyện hắn phải xử lý, nên hắn nói rất tự nhiên.

"Đệ cẩn thận hơn ta nghĩ đấy, ở con đường thông thiên, đệ cũng thận trọng thế này à? Trái tim, vĩnh viễn không thể thật sự thả lỏng... nhưng như thế mệt lắm

nhỉ?"

Diệp Tử Lăng mỉm cười nói.

Lâm Nhất cười cười, đổi đề tài, hắn nghiêm túc nói: "Ta phải nói thật với tỷ... có khả năng nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim chưa mất. Phải nói là chắc chắn chưa mất, có khả năng là lúc ta mê man ta đã cắn nuốt luyện hóa nó rồi, nếu không sau khi tỉnh dậy ta đã không luyện thành Thương long thánh thể như này."

Lâm Nhất dè dặt nói, dù sao đối phương cũng đã liều mạng để bảo vệ nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim này cho Phù Vân kiếm tông.

Hắn tự khai, khẳng khái chịu chết. Nhưng bây giờ nói không chừng Diệp Tử Lăng sẽ phải chịu trách nhiệm.

'Thậm chí cái chết của hai vị trưởng lão Thần Đan ở đồn trú, cũng sẽ tính lên đầu Diệp Tử Lăng, tấm lòng muốn gánh vác của nàng ta không nhỏ đâu.

Nếu nguyên thạch còn, mọi chuyện còn dễ nói.

Nhưng nếu nguyên thạch lại bị mình chiếm mất, lát nữa trưởng lão tông môn tới, e là sẽ rất khó xử.

Diệp Tử Lăng chậm rãi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Lâm Nhất, nét mặt hiện lên vẻ đăm chiêu, nàng ta cười nói: "Lâm Nhất, ta thấy đệ say thật rồi đấy, men rượu hôm qua chưa tan à. Cái gì cũng dám nói, bản cô nương chưa bao giờ nghe nói, nguyên thạch của Huyết Diệm Long Văn Kim có thể bị cắn nuốt đấy."

"Ta không say..."

Lâm Nhất nói được một nửa thì dừng lại, nhìn thấy vẻ trêu đùa của đối phương, hắn cũng bật cười.

Hóa ra nữ nhân này đang trêu hắn. "Tỷ đã nhìn ra từ trước rồi à?" Lâm Nhất nghỉ, từ ánh mắt đầu tiên đối

phương nhìn thấy hắn, đối phương đã biết nguyên thạch bị mình cắn nuốt rồi, chẳng qua nàng ta cố ý giả bộ không biết thôi."

Diệp Tử Lăng cười cười: 'Đệ tự đoán đi, Thương long thánh thể lợi hại thật đấy, về đến nơi đệ cứ yên tâm chuẩn bị đột phá thất hoa tụ đỉnh đi. Người đứng đầu bảng ở thiên lộ thứ chín, ta rất mong chờ đấy, rốt cuộc đệ sẽ tỏa sáng cỡ nào ở Côn Luân này."

"Ha ha hai"

Lâm Nhất cười to, hắn cảm giác đời này hắn chưa bao giờ vui như lúc này, kiểu giao tiếp này làm người ta thoải mái thật đấy.

Không có gánh nặng, không có tâm cơ, tinh thần bình đẳng. Diệp Tử Lăng nhìn hẳn, sau khi quan sát kỹ vài lượt, nàng ta cười nhẹ nói: "Thật ra đệ cũng rất đẹp trai đấy, phong thái múa kiếm tối qua, trừ cha ta ra, ta

chưa từng thấy ở bất kỳ ai trong đám cùng lứa cả."

Lâm Nhất chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Diệp cô nương, chắc không phải tỷ thích ta rồi đấy chứ."

Diệp Tử Lăng tỏ vẻ tự nhiên chứ không hề tức giận, nàng ta thản nhiên nói: "Nếu không phải do ta đã có người thích, có khi ta sẽ thích đệ thật đấy, đệ rất ưu †ú, có hương vị mà ta thích."

"Công tử Táng Hoa ạ?" Lâm Nhất thăm dò.

Diệp Tử Lăng đỏ mặt, gật đầu, không phủ nhận.

Am!

Lâm Nhất thầm kêu khổ trong lòng, hắn hơi xấu hổ, vội vàng hắt ra bát nước

lạnh: "Tỷ thích hắn, nhưng chưa chắc hắn đã thích tỷ, tự mình đa tình không tốt đâu."

"Đệ không hiểu."

Diệp Tử Lăng lườm hắn một cái, rồi bình tĩnh nói: "Giữa hai bọn ta có bí mật!”

Đù mé, bí mật gì, sao ta không biết?

Lâm Nhất trợn tròn mắt, không thể tin nổi nói: "Bí mật gì?"

"Hừ hừ!"

Diệp Tử Lăng cười đắc ý: "Không nói cho đệ biết."

Khóe miệng Lâm Nhất co rút, cô nương à, tỷ đắc ý cái gì vậy.

"Ha ha ha, đệ mà cũng có lúc kinh ngạc à? Nhưng đệ đừng có mà ghen với công tử Táng Hoa nhé, đệ đã xuất sắc lắm rồi, so với công tử Táng Hoa, thật ra đệ cũng không kém đâu, chỉ là có lúc thiếu chút cảm giác."

Diệp Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn, trong đầu không kìm được hiện lên hình ảnh đối phương khoác lên mình ánh trăng giết ra từ bầu trời ở Thiên Tinh Các.

Đêm trăng tròn, thổi tiêu giết người.

Lâm Nhất thầm cười khổ, ta ghen cái gì chứ, ta chính là công tử Táng Hoa mà.

Nhưng hắn cũng chỉ nói thầm trong lòng thôi, chung quy vẫn không có lên tiếng, thôi thì cứ cho đối phương giữ chút niệm tưởng đi.

"Bọn họ tới rồi."

Diệp Tử Lăng ngẩng đầu lên, phía đồn đóng quân ở đảo Thiên Thủy, có mấy thân ảnh rít gào mà đến. Trong đó có ba vị lão giả, khí tức cực kỳ dày dặn, chí ít cũng phải là tôn giả cảnh giới Đại Thần Đan.

"Ta đến đây."

Vẻ mặt Lâm Nhất bình tĩnh, có lời nói vừa rồi của Diệp Tử Lăng, hắn cũng không cần lo chuyện mình cắn nuốt Huyết Diệm Long Văn Kim nữa.

Quả đúng như dự đoán, Diệp Tử Lăng bị một trận quở trách.

Nhưng ba vị trưởng lão không hề nghỉ ngờ lời nàng nói, họ tin là nguyên thạch Long văn kim đã bị mất.