Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4008: Tên khốn này!



Điện chính tông môn trang nghiêm, im lặng như tờ. Lâm Nhất thán phục với sự ngay thẳng của Diệp Tử Lăng, dưới ánh mắt như. muốn giết người của chưởng môn Phù Vân, hắn run lẩy bẩy, không dám lên tiếng.

Ông già này có thực lực quá khủng bố, sợ là chỉ một ánh mắt là có thể giết mình luôn.

Hoàn toàn không có sức phản kháng, nếu vị này mà điên lên, mình không. chết cũng mất một lớp da.

Vẻ mặt Diệp Tử Lăng bình tĩnh, thẳng thắn vô tư, không hề cảm thấy có chỗ nào không ổn, nàng ta đang chờ câu trả lời của chưởng môn Phù Vân.

Về phần chưởng môn Phù Vân, ngoài mặt thì trông tỉnh bơ, nhưng trong lòng thì đang cuồng phong bão táp gào thét không ngừng, vô số lời thô thiển liên tục bật ra trong lòng.

'Tên khốn này!

Ta khổ cực cho cậu nhiều Chân long thánh dịch mà ta tích góp được, cậu đi khắp nơi giở thói ngang ngược rồi rước về một đống họa, muốn ta chùi đít cho. cậu thì cũng thôi đi.

Cậu còn động vào con gái ta!

Đồ khốn!

"Cha, cha đang mất bình tĩnh..."

Diệp Tử Lăng nhíu mày, nàng ta nhạy bén nhận ra cảm xúc của chưởng môn Phù Vân đang rất không ổn định, nàng ta trông thì cẩu thả nhưng tâm tư trước giờ luôn tinh tế.

"Có sao?"

Khóe miệng chưởng môn Phù Vân giật giật, giọng hơi run, ông ta có thể bình tĩnh được sao!

"Con có người mình thích, chuyện đó lạ lắm à? Huống hồ, chỉ có con thích huynh ấy thôi, có khi huynh ấy... chưa chắc đã biết."

Diệp Tử Lăng nhìn thẳng vào mắt chưởng môn Phù Vân, nhìn kỹ, càng nhìn càng thấy lạ, nàng ta chợt nói: "Cha, sao cha phản ứng lớn thế? Xem ra cha có quen huynh ấy, đợi khi nào huynh ấy về tông, cha tiến cử giúp con một phen nhé, con muốn đích thân cảm ơn huynh ấy."

"Ha ha, đương nhiên là ta biết tên đó."

Khóe miệng chưởng môn Phù Vân lộ ra ý cười, ông ta lơ đấng liếc Lâm Nhất rồi nói: "Đợi hắn về tông, ta sẽ bảo con."

"Cha không được mắng huynh ấy! Cái mạng này của con gái là huynh ấy cứu đấy, không có đan Niết Bàn của huynh ấy, con không thể đột phá lên cảnh giới

Tỉnh Tượng!" Diệp Tử Lăng trừng mắt nhìn cha, rồi nghiêm mặt nói.

"Ha ha ha, ta có mắng hắn đâu, hắn vốn là một tên khốn, Lâm Nhất, ngươi bảo có đúng không?”

Chưởng môn Phù Vân nhếch môi châm chọc.

Lâm Nhất căng cả da đầu nói: "Công tử Táng Hoa, đúng là quá thể, phỏng chừng không phải kẻ đứng đắn gì."

"Lâm Nhất, đệ nói cái gì vậy?”

Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe lên lửa giận, nàng ta nhìn chằm chăm Lâm Nhất, mặt lạnh như sương, rất là có tư thế lột da hắn.

"Ha ha, thế à, Lâm Nhất cậu nói cái gì vậy? Ta chỉ bảo công tử Táng Hoa là một tên khốn, ta có bảo hắn không phải người đứng đắn đâu. Nào, cậu giải thích đi, công tử Táng Hoa này không đứng đắn như nào."

Chưởng môn Phù Vân vuốt chòm râu, hai mắt híp lại, cười ha ha nói.

Chỉ là hàn quang bắn ra từ đôi mắt kia làm Lâm Nhất như rơi vào hầm băng.

Lâm Nhất khổ không thể tả, hai cha con này đang làm khó hắn quá, cái này... là khoản nợ tình ái do công tử Táng Hoa chọc vào mà, liên quan gì đến Lâm Nhất ta.

Lâm Nhất không phải người sẽ chịu ấm ức, nhưng hắn đang định phát cáu, thì trông thấy ý lạnh trong mắt chưởng môn Phù Vân, hắn hãi luôn.

Cái mạng nhỏ là quan trọng nhất, cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.

"Giải thích đi!" Chưởng môn Phù Vân cười híp mắt nói.

Lâm Nhất căng da đầu nói: "Công tử Táng Hoa này, giấu đầu lòi đuôi, cậy có Phù Vân kiếm tông chống lưng, đeo một cái mặt nạ rồi huênh hoang gây sự, hắn có thể là người đứng đắn gì chứ.

Nói không chừng mặt mày xấu xí, bỉ ổi hạ lưu, nên mới phải đeo mặt nạ."

"Ha ha hai Con gái, cái này không phải ta nói đâu nhá." Chưởng môn Phù Vân cười to.

"Lâm Nhất, đệ không xong với ta đâu!"