Một bóng đen lao tới, Lâm Nhất còn chưa kịp nhìn kỹ hơn thì Tiểu Tặc Miêu đã nhào vào lòng hắn.
Nhanh quát!
Lâm Nhất thầm lẩm bẩm, vuốt ve đầu Tiểu Tặc Miêu, nụ cười luôn thường trực trên mặt.
Đã lâu rồi không gặp, Tiểu Tặc Miêu thân thiết hơn bình thường rất nhiều. Không lâu sau, Tiểu Băng Phượng thong thả bước vào.
Nàng ấy mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, trông phấn điêu ngọc trác, làn da mịn màng trắng nõn. Khuôn mặt đó hoàn hảo không một khuyết điểm, không giống như người đời, hai bím tóc trên đầu thật sự rất đáng yêu.
"Tiểu Băng Phượng, đã lâu không gặp."
Lâm Nhất đặt Tiểu Tặc Miêu xuống và cười tủm tỉm nói.
"Hừ, bổn đế không thèm quan tâm ngươi." Tiểu Băng Phượng bĩu môi, chỉ lo khoanh chân ngồi xuống.
"ý"
Đột nhiên, nàng ấy kinh ngạc nhìn Lâm Nhất, đôi mắt đẹp mở to rồi thất thanh nói: "Thánh thể Thương Long! Mới non nửa tháng không gặp ngươi, vậy mà ngươi đã luyện được Thánh thể Thương Long rồi, không thể tin được."
Lâm Nhất mỉm cười và nói: "Gặp được chút cơ duyên mà thôi."
Thấy Tiểu Băng Phượng tò mò, Lâm Nhất kể cho nàng ấy nghe một chút về chuyện xảy ra trên đảo Thiên Thủy.
"Một Lôi Ưng cỏn con mà cũng khiến ngươi chật vật như vậy. Nếu như bổn vương ở đó nào đến lượt hắn ta vênh váo chứ!" Tiểu Băng Phượng xem thường nói một câu, cũng tỏ ra khinh bỉ sự chật vật của Lâm Nhất.
"Này, ngươi có bị thương không? Bổn đế có thể xem giùm ngươi."
Nhưng nói xong, nàng ấy lại giả vờ lơ đãng hỏi, thực ra là đang âm thầm quan tâm đến vết thương của Lâm Nhất.
Lâm Nhất im lặng, từ từ cởi bỏ áo trên của mình ra, để lộ thân hình gần như hoàn hảo.
"Đồ lưu manh!"
Tiểu Băng Phượng hơi đỏ mặt, lấy hai tay che mặt lại, nhưng đôi mắt đẹp lại nhìn không chớp mắt qua khe hở ngón tay mà nàng ấy cố ý mở ra.
"Ngươi đang nghĩ gì vậy? Ta đã nuốt nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim trong khi ngủ, đột phá bình cảnh một cách kỳ lạ. Một trăm linh đạo Tử Kim Long Văn có thể biến thành thánh văn bất cứ lúc nào."
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu và nghiêm túc nói: "Thứ này mang quá nhiều lợi ích làm ta nghĩ lại mà hơi sợ. Ngươi xem thử giùm ta liệu có để lại di chứng gì không."
Bây giờ cơ thể của hắn có thể so với thánh khí, dưới sự thúc giục của Thương Long Ấn, một thiên tài bình thường cảnh giới Tinh Hà sơ sẩy một chút là có thể bị đụng nát thành đống thịt.
Đây vẫn là tình huống thánh giáp Thương Long chưa được kích hoạt. Nếu thánh giáp Thương Long được ngưng tụ bằng huyết diễm thánh văn.
Lâm Nhất ước chừng nếu hắn lại giao đấu với Lôi Ưng, có thể đỡ được mười chiêu của đối phương ở trạng thái đỉnh cao.
Đây là một bước khá khoa trương. Phải biết rằng hắn hiện đang ở cảnh giới Thiên Phách tầng bảy, còn Lôi Ưng là yêu nghiệt có thể vượt cảnh giới để giết chết Thần Đan.
Chỗ tốt như này quá nghịch thiên.
Trong lòng Lâm Nhất thấy lo lắng. Trên đời này chẳng bao giờ có bữa trưa miễn phí cả, nhất là bản thân Huyết Diệm Long Văn Kim kia đã rất kỳ lạ.
Khi mới sinh ra, nó đã chứa đựng một hơi thở cổ xưa và tràn ngập ác ý.
Tiểu Băng Phượng buông lỏng tay rồi nói: "Đã như vậy, để bổn đế xem cho ngươi."
Nàng nhìn chằm chằm vào Thương Long Ấn nơi vị trí trái tim của Lâm Nhất, vẻ mặt dần trở nên phấn khích, một lát sau khóe miệng nở nụ cười.
"Sao thế?"
Lâm Nhất khép quần áo lại hỏi.
"Ha ha, nguyên thạch Huyết Diệm Long Văn Kim này quả thực hơi quái dị, có thể muốn cắn nuốt chất dinh dưỡng của ngươi. Nhưng nó có chút không biết
tự lượng sức mình. Thương Long Thánh Thiên Quyết của ngươi là do Thương Long Chi Chủ ban cho ngươi."
Tiểu Băng Phượng cười mỉa mai nói: "Nếu ngươi không đưa bảo cốt đó cho ta thì Thương Long Thánh Thiên Quyết này luyện đến cuối cùng thậm chí có thể luyện hóa thành một con Long Linh. Chút đạo hạnh nhỏ bé đó của nó chẳng đủ xem, ngươi yên tâm đây là cơ duyên của ngươi. Tà niệm của nó đều đã bị xóa sạch, cũng coi như nó xui xẻo nên mới gặp phải ngươi.”
Nghe xong, Lâm Nhất cảm thấy nhẹ nhõm.
Như vậy yên lặng chờ đợi ba ngày sau, núi Tinh Linh sẽ được mở ra.
"Bây giờ Tiểu Tặc Miêu đã đến cảnh giới nào rồi?'Lâm Nhất quan sát Tiểu Tặc Miêu, cảm giác khí tức của nó không có gì đáng chú ý, nhưng lông trên
người đã trở nên mềm mại và mượt mà hơn rất nhiều.
Nếu không phải béo hơn một chút và cười không ngu ngốc như vậy thì chắc sẽ được đám con gái yêu thích.
"Hừ, bây giờ tu vi của Tiểu Hắc đã đạt tới cảnh giới Thiên Hà, huyết mạch của nó còn đáng sợ hơn so yêu thú cấp Vương, hơn nữa trên người còn có Thái Cổ Long Viên Quyết. Nếu đấu thật, ngươi chưa chắc đã là đối thủ của nó, thế nào, có muốn so vài chiêu không?”
Tiểu Băng Phượng lộ vẻ mặt đắc ý, khiêu khích nói với Lâm Nhất.
"Đúng lúc ta cũng muốn kiểm tra cơ thể này rốt cuộc mạnh đến mức nào. Đi thôi!"
Lâm Nhất khẽ mỉm cười, hắn còn cầu mà không được. Đinh Phong Cư khá rộng rãi, nhưng vẫn còn quá nhỏ để thực sự ra tay. Lâm Nhất dẫn Tiểu Tặc Miêu và Tiểu Băng Phượng đến một ngọn núi nổi bên ngoài núi Thánh Kiếm.
Nơi này hẻo lánh, người ngoài không thể đến gần. Ngày thường Lâm Nhất cũng luyện tập thổi sáo ở đây.
"Nào, xem hình thái mèo của nó trước." Lâm Nhất nhìn Tiểu Tặc Miêu ở trước mặt rồi khế nói. Tốc độ nhanh tựa một tia chớp của Tiểu Tặc Miêu rất đáng sợ, để lại ấn tượng sâu sắc cho Lâm Nhất, chắc hẳn sau khi được thăng cấp đột phá thành Tinh Quân, mọi phương diện đều sẽ thay đổi hoàn toàn.
"Tiểu Hắc, cho hắn thấy sự lợi hại của ngươi đi. Bổn đế đã dạy ngươi lâu như vậy, đừng để ta coi thường ngươi chứ." Tiểu Băng Phượng phồng má, buông lời đe dọa.
Tiểu Tặc Miêu không dám chậm trễ, nó lóe mình và dịch chuyển tức thì đến trước mặt Lâm Nhất.
Vút!
Ánh mắt Lâm Nhất còn chưa hoàn toàn nhìn rõ vị trí của nó, thì nó đã lắc mình biến thành chín dòng chào mừng khó phân biệt thật giả.
Vút! Vút!
Mỗi một thân ảnh đều vung một lưỡi vuốt, đột nhiên bầu trời giăng đầy những móng vuốt sắc bén, lập tức bao trùm lấy Lâm Nhất.
"Khá thú vị"
Lâm Nhất bình tĩnh nghênh đón mọi sự thay đổi, âm thầm thúc giục Thương Long Thánh Thiên Quyết, Tử Kim Long Văn lập lòe trên cơ thể hắn.