Một luồng khí tức đáng sợ đang điên cuồng tụ lại ở phía dưới hồ. Lâm Nhất bỗng dưng cảm thấy trong lòng dâng lên từng nỗi sợ hãi vô cớ.
Những đệ tử thân truyền khác càng không chịu nổi, sắc mặt đã trắng bệch. Những đệ tử chưa đạt tới cảnh giới Tinh Quân ở trên bờ đều quỳ xuống bái lạy.
Ầm ầm ầm! Một luồng kiếm khí mênh mông phá vỡ mặt nước và lao vút lên trời.
Chỉ trong chốc lát, kiếm khí nguy nga sừng sững như đỉnh núi, xuyên qua mây mù trên bầu trời và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Rắc!
Những âm thanh vỡ vụn khó tả vang lên bên tai họ, vô số tia sét xé nát bầu trời. Thiên uy to lớn của trút xuống từ trên trời dốc thẳng vào toàn bộ cửa núi.
Trong lòng mọi người lập tức tràn ngập sợ hãi, không cách nào chống lại được áp lực này.
Đây là... âm thanh vỡ trời!
Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, kiếm khí vừa rồi đã xé nát bầu trời.
Rắc! Rắc! Rắc!
Tiếng xé bầu trời lại vang lên ba lần, màn đêm vô tận bao trùm cả thế gian, một bầu trời đầy sao đẹp đế khó tưởng tượng hiện ra trong tâm mắt mọi người.
Đẹp quát
Trong lòng Lâm Nhất khẽ run lên. Hắn đã nhìn lên bầu trời đây sao vô số lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy trong trẻo và sáng ngời như vậy.
"Thế mà lại phá vỡ tầng trời thứ tư. Rốt cuộc là môn phái thành lập từ kiếm, đúng là có chút ghê gớm.”
Trên đỉnh núi bên ngoài hồ, Tiểu Băng Phượng từng nói không tới lại dẫn theo Tiểu Tặc Miêu xuất hiện, nhìn bầu trời rồi lẩm bẩm.
Sau đó, nàng ấy nhìn về phía mặt hồ, ánh mắt đặt lên người Lâm Nhất từ phía xa. Tên ngốc này đừng chết thật nhá, nên phát hiện ra Tử Diên Thánh Thuỷ. mà mình để lại sau lưng hẳn.”
Màn đêm buông xuống, bầu trời buông xuống.
Mọi người đứng trên hồ đều có ảo giác rằng họ có thể dùng tay nhặt những ngôi sao này lên.
Bùm!
Mặt hồ nứt ra, trước mắt mọi người là một đỉnh núi trong vắt ẩn chứa ánh sao lấp lánh trồi lên.
Núi Tỉnh Linh hiện thế, vừa xuất hiện đã thu hút tất cả các ngôi sao trên bầu trời.
Thương Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền Vũ, tứ đại tinh tượng đã xuất hiện.
Ngay sau đó, vô số ánh sao từ trên trời rơi xuống như pháo hoa.
Đó đều là khí tinh nguyên cực kỳ tinh khiết, một vùng ánh sao cũng đủ sánh ngang với hàng ngàn Tinh Nguyên Đan.
Mọi người trên hồ ngồi xếp bằng, nhanh chóng hấp thu luyện hóa ánh sao rải rác.
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu và nói với Lạc Hoa: "Ta bắt đầu đây. Cô nương Lạc Hoa tạm thời nhường bước một chút.”
"Đừng chết." Lạc Hoa hờ hững nói rồi thong thả rời đi. Thất bại tức là chết ư?
Lâm Nhất mỉm cười, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo. Vậy hãy để những vì sao đầy trời chứng kiến huyền thoại bất bại của ta!