Ngẫm lại, trước đó hắn ta còn dương dương tự đắc vì lấy được một ít tinh tú chỉ quang. Lại còn chủ động chạy đến trước mặt Diệp Tử Lăng khoe khoang, bây giờ nghĩ lại hắn ta thấy mình phải ngu dốt cỡ nào mới làm ra cái hành động ngớ ngẩn thế chứ.
Bây giờ đúng là chỉ mong sao tìm được một cái lỗ mà chui vào, hắn ta xấu hổ vô cùng.
Nhưng điều làm hắn tuyệt vọng hơn đó là, hắn chẳng có một tí cảm giác †ồn tại nào, vừa nãy đám Lưu Thanh Nghiêm và Phùng Chương còn mỉa mai giễu cợt hắn mấy câu nữa.
Bây giờ hắn đứng cạnh vài người, mấy người này lại chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, cái cảm giác đó rất là khó chịu và bực bội.
Mấy người đều đang nhìn Lâm Nhất, môi mỉm cười cong cong, trong mắt là sự phấn khởi vô cùng.
"Ha ha ha, không hổ là người đàn ông leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm!"
Phùng Chương kích động lắm, hắn ta đắc ý nói: 'Ngày xưa nếu huynh ấy mà không đánh cược với ta, thì chưa chắc huynh ấy đã leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, rồi chưa chắc đã có sự ra đời của Bảy bước thành kiếm. Nếu không leo lên đỉnh núi Thánh Kiếm, có khi cũng chẳng có Thất hoa tụ đỉnh như hôm nay."
Lưu Thanh Nghiêm trợn trắng mắt, khinh bỉ nói: "Huynh giỏi dát vàng lên mặt mình thật đấy, sao ta nhớ lúc đó huynh bị người ta làm cho mất mặt
đến nỗi suýt quỳ gối luôn nhỉ."
Phùng Chương xấu hổ cười cười: "Chuyện cũ mà, chuyện cũ rồi đứng nhắc lại nữa, không nhắc lại cũng được."
"Nhất sư huynh, đẹp trai thật đấy!" Hai mắt Tiểu Vũ Nhược tỏa sáng, hai má đỏ ửng, trái tim đập thình thịch không ngừng, nàng ta phấn khích lắc lắc cánh tay Diệp Tử Lăng: "Sư tỷ, Nhất
sư huynh làm được rồi, huynh ấy giỏi quá siêu quá."
Diệp Tử Lăng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trên mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, nhất thời cũng không biết nói gì.
Chỉ là ánh mắt nhìn về phía thanh niên đang đứng trên đỉnh núi, không kìm được lộ ra nét khâm phúc.
Khí phách của thế hệ kiếm khách chúng ta, đúng là đã được hắn thể hiện ra một cách sâu sắc.
Diệp Tử Lăng mừng cho hắn, và cũng tự hào vì hắn, đây là bạn của Diệp Tử Lăng nàng ta.
Trên đỉnh núi Tỉnh Linh.
Những đóa hoa Tỉnh Ma liên tục bay ra từ trong cơ thể Lâm Nhất, không nhiều không ít, vừa đúng bảy bảy bốn mươi chín đóa.
Không chỉ số lượng nhiều, mỗi bông hoa Tinh Ma đều biến thành màu vàng, màu vàng này cực kỳ tinh khiết, lớp men vàng trong suốt dường như được nhuộm thành màu sơn vàng giống như mặt trời.
Ánh vàng rực rỡ một vùng, rực rỡ chói mắt.
Nhưng lại ẩn chứa sức sống hừng hực, phiến lá mềm mại, trong ánh sáng ngọc ẩn chứa từng hơi thở của sinh mệnh.
Tựa như chúng là những bông hoa tươi vậy, Lâm Nhất xem thử, còn ngửi thấy cả hương hoa mê người.
Bốn mươi chín đoán hoa Tinh Ma, bay lên bay xuống xung quanh Lâm Nhất, trên mỗi cánh hoa của hoa Tỉnh Ma đều in dấu hoa văn cổ xưa. Luân phiên lấp lánh, quỹ đạo bay của hoa trông thì chẳng có quy luật, nhưng trên thực tế chúng đã tạo thành một loại linh trận tự nhiên phức tạp nào đó.
Rất là phức tạp, sâu xa, bản thân mỗi đóa hoa Tỉnh Ma chính là một linh trận, mắt thấy bốn mươi chín đóa hoa tương đương với bốn mươi chín linh
trận sắp che phủ hắn.
Lâm Nhất thay đổi suy nghĩ, hoa Tinh Ma di chuyển theo, khi bay lên chúng tạo ra dị tượng vô cùng rung động lòng người.
"Thú vị."
Lâm Nhất nhếch môi cười, hắn vươn tay ra, một đóa hoa Tinh Ma màu vàng rơi vào lòng bàn tay.
Nặng quát!
Bông hoa trông thì mềm mại nhẹ nhàng, đặt vào lòng bàn tay thì lại nặng như núi Thái Sơn, làm hắn rất sửng sốt.
"Đây là?"
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ khác thường, nhụy hoa của hoa Tinh Ma rất khác so với trước đây.
Ngụy Hoa bùng lên ngọn lửa màu vàng, trong ngọn lửa đó ẩn chứa lực lượng khủng bố làm Lâm Nhất sợ hết hồn, một khi nó nổ thì sẽ gây ra lực
phá hoại rất đáng sợ.
Lực phá hoại cỡ đó, đến cơ thể đẹp ngang thánh binh như Lâm Nhất cũng không dám xem nhẹ.
Nếu bảy bảy bốn chín đóa hoa Tinh Ma màu vàng hợp nhất và nổ tung, chúng sẽ đạt đến uy lực đáng sợ thế nào cơ chứ?
Bùm bùm!
Vừa nghĩ đến đây, trái tim Lâm Nhất không kìm được đập bùm bùm bùm, ý tưởng này hơi đáng sợ.
Thất hoa tụ đỉnh quá huyền ảo, xem ra còn phải nghiên cứu thêm mới được.
Lâm Nhất nghĩ vậy, từng đóa hoa Tỉnh Hoa lại nhập vào cơ thể hắn.
Sau khi thu lại tất cả phong mang, Lâm Nhất đưa mắt nhìn, hắn nhìn thấy Lạc Hoa ở đằng xa.
Đối phương mặc một bộ bạch y, nhìn thấy ánh mắt của hắn, nàng ta ngẩng đầu lên. Lâm Nhất không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng khuôn mặt tuyệt đẹp dưới lớp sa trắng kia, chắc là đang cười.
Sau cái khăn che mặt, Lạc Hoa đang cười thật, sau đó nàng ta rời đi.
Lâm Nhất thầm cảm thán, cô nương này đúng là nhân vật như thần tiên, đã bảo đến xem thì chỉ xem thôi thật.
Xem xong là đi, tuyệt đối không nán lại.
Có ánh mắt quen thuộc từ phương xa rơi xuống đỉnh núi, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, ở cuối tầm mắt. Tiểu Băng Phương khoanh tay đứng trên đỉnh núi, hai cái bím tóc cực kỳ rõ ràng, nàng ta kiêu ngạo nhìn hản, thể hiện rõ phong phạm đại để.
Lâm Nhất không kìm được nhếch môi cười, Đại Đế quả nhiên vẫn là Đại Đế, một ngày không tự vả thì toàn thân không thoải mái.
Đã bảo là không tới rồi, nhưng vẫn lén chuồn tới.
Lâm Nhất thu lại tâm mắt, hắn nhìn về phía đám Diệp Tử Lăng rồi mỉm cười, gật đầu với những người quen.
Vèo! Sau đó hắn lắc mình một cái, vụt ra khỏi núi Tỉnh Linh, nhoằng cái đã đi đến trước mặt chưởng môn Phù Vân, hắn cung kính nói: "Đệ tử Lâm Nhất, bái kiến Chưởng môn đại nhân!"
Đệ tử Lâm Nhất, không còn nghỉ ngờ gì nữa, bốn chữ này đã chứng tỏ thái độ của Lâm Nhất dành cho Phù Vân kiếm tông.
Xôn xao! Toàn bộ Phù Vân kiếm tông sôi trào, mọi người kích động vô cùng, tiếng hoan hô nổ ra như sấm. Ngay sau đó, mấy nghìn đệ tử đồng loại quỳ một gối xuống. Cảnh tượng này cực kỳ chấn động.
"Chúng ta chúc mừng Lâm Nhất sư huynh thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh!"
"Chúng ta chúc mừng Lâm Nhất sư huynh thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh!"
"Chúng ta chúc mừng Lâm Nhất sư huynh thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh!"
Mấy vạn thanh âm vang lên cùng một lúc, vang vọng giữa núi rừng, chấn động trời đất.