Kiếm thế đáng sợ phóng ra từ trong Đỉnh Phong Cư, thổi quét khắp Phù Vân kiếm tông khiến cho mọi người phải kinh ngạc.
Từng ánh mắt nhìn đến chỗ Đinh Phong Cư đều hiện lên vẻ rung động không thể lý giải.
Chỗ ở của Diệp Tử Lăng trong tông môn.
Nàng ta và tiểu Vũ Nhược đang đứng cạnh nhau, một người dáng người cao gầy, lạnh lùng, anh khí nghiêm nghị, một người hoạt bát hồn nhiên, dáng người nóng bỏng.
"Sư tỷ, có chuyện gì vậy?"
Tiểu Vũ Nhược ngạc nhiên lắm, nàng ấy chớp mắt rồi nhìn về phía Đỉnh Phong Cư, khuôn mặt xinh đẹp kinh ngạc.
Vừa nấy, nàng ta cảm nhận được kiếm uy không tưởng, bội kiếm trong tay suýt thì vùng ra. May có sư tỷ ở bên cạnh, dùng kiếm ý thông thiên nên mới miễn cưỡng cản được luồng kiếm uy này, giữ yên bội kiếm cho nàng ta.
Nếu không, kiếm của nàng ta cũng bay đi rồi, đi đến Đỉnh Phong Cư. Ánh kiếm khổng lồ màu xanh, vạn kiếm cùng bay về!
Đó chính là hình ảnh nàng ta vừa nhìn thấy, vô số kiếm quang ùn ùn bay tới, rít gào bay đi như mưa tên.
"Là thánh linh!"
Ánh mắt Diệp Tử Lăng lóe lên, nàng ta tự lẩm bẩm, trong mắt lóe lên vẻ khâm phục.
Nàng ta chưa bao giờ gặp một nhân vật yêu nghiệt như vậy trong số các bạn đồng trang lứa, trình độ kiếm đạo mạnh một cách nghịch thiên. Cho dù là trong thế gia Tuyết Diệu, những đệ tử dòng chính hay mắt cao hơn đầu kia cũng khó mà sánh được với hắn.
Chí ít là ở cảnh giới Tinh Quân, chắc chắn không ai sánh bằng hắn, mà khủng bố nhất là Lâm Nhất còn chưa đến hai mươi tuổi.
Hai chữ siêu phàm, mô tả hắn một cách hoàn hảo, dù có hơi thiếu sót.
"Thánh linh á? Thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm không phải là Thanh Loan à?" Tiểu Vũ Nhược nghiêng đầu nói.
Diệp Tử Lăng bình tĩnh đáp: "Tất nhiên không phải, năm xưa Phù Vân thập tam kiếm có thể danh chấn đông hoang, chính vì có người đã tế ra thánh linh thật sự của Phù Vân thập tam kiếm. So sánh Phù Vân thập tam kiếm có Thánh linh và Phù Vân thập tam kiếm không có thánh linh, hai loại kiếm pháp khác nhau hoàn toàn."
"Tốt quát"
Tiểu Vũ Nhược mừng rỡ nói: "Nhất sư huynh còn chưa tấn thăng lên Tỉnh Quân, đợi huynh ấy tấn thăng lên Tinh Quân rồi cùng chúng ta đến Thương Huyền phủ. Đến lúc đó trong trận chiến xếp hạng, chúng ta có Nhất sư huynh vậy thì muốn tranh vị trí đầu bảng, chuyện đó ăn chắc rồi!"
Diệp Tử Lăng mỉm cười, gõ đầu nàng ta rồi cười mắng: "Muội đấy, bây giờ chỉ biết mỗi Nhất sư huynh thôi, nói chuyện luôn mồm nhắc đến hắn."
"Hì hì, có đâu! Nhưng Nhất sư huynh đẹp trai thật đấy, sư tỷ, hai người ở bên nhau đi!" Tiểu Vũ Nhược cười hì hì nói.
"Nếu bọn ta ở bên nhau, muội phải làm sao?”
Hiếm khi thấy Diệp Tử Lăng không phản bác, nàng ta mỉm cười nhìn Vũ Nhược rồi nói.
"Muội... muội không biết, nhưng sư tỷ và Nhất sư huynh mà ở bên nhau, tiểu Vũ Nhược sẽ rất vui." Tiểu Vũ Nhược chớp chớp mắt, nghiêm túc nói.
Nàng ta hồn nhiên lương thiện, tính tình thành thật chất phác, đôi mắt xinh đẹp giống như hoa sơn trà trên núi đọng giọt sương buổi sớm.
Một lúc sau, nàng ta dịu dàng nói: "Ta và Nhất sư đệ sẽ không ở bên nhau, nhưng bọn ta sẽ là những người bạn tốt, thích khác với yêu. Nhưng đôi khi, kết giao được một người bạn còn khó hơn việc gặp được người mình thích."
Tiểu Vũ Nhược cái hiểu cái không, nàng ta chu môi nói: "Không đâu, muội sẽ vui, muội cũng có thể ở cùng bọn tỷ mà."
Diệp Tử Lăng bật cười, cốc đầu nàng ta rồi nói: "Nói linh tỉnh, tỷ tẩn muội đấy!"
"U ôi, đau quá! Đừng cốc đầu muội, nhưng mà mấy hôm nữa Nhất sư huynh sẽ đi cùng chúng ta thật ạ?" Tiểu Vũ Nhược mong đợi nói, mấy ngày rồi không gặp Nhất sư huynh, nàng ta rất muốn gặp Nhất sư huynh ngay, tất nhiên nét mặt cũng hiện lên vẻ vui mừng.
Mặc kệ ra sau, việc hắn đã nắm vững Thánh linh của Phù Vân thập tam kiếm cũng là một niềm vui lớn.
Đến lúc đó, Huyền Vương Điện, Thanh Lôi Tự, Thiên Hạc Lâu, với cả các thế lực ma đạo ở ma vực Thương Huyền kia chắc chắn sẽ bất ngờ.
Nghĩ đến đây, gò má lạnh lùng của Diệp Tử Lăng hiện lên tia lạnh lẽo, sắc bén.
Mấy năm nay, Phù Vân kiếm tông nhẫn nhịn đủ lâu rồi, giờ là lúc đoạt lại tất cả vinh quang, đây là chấp niệm của nàng ta, và cũng là lý do nàng ta ở lại Thương Huyền phủ.
Đó là ước mơ của nàng ta, là điều mà nàng ta quan tâm, kiếm trong tay nàng ta sẵn sàng chết vì vinh quang đó!
Nàng ta sống ở Phù Vân kiếm tông từ khi lên bảy tuổi, nơi đây đã trở thành nhà của nàng ta, sâu thẳm trong tim, đây là nơi nàng ta yêu hơn bất kỳ ai.
Bên trong Đinh Phong Cư.
Tiểu Băng Phượng đang cưỡi trên lưng Huyết Long Mã do tiểu Hồng hóa thành, trông thấy linh trận biến nơi này thành đống đổ nát, cùng với kiếm mộ ở đó, nàng ta kinh ngạc đến nỗi không khép được miệng.
"Chuyện này là sao? Bổn đế mới đi có ba ngày mà ngươi đã bắt đầu phá nhà rồi à!"
Tiểu Băng Phương quét mắt qua rồi hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Nhất, đến cả viện nhỏ nàng ta đang ở cũng bị quét sạch rồi.
"Chưa khống chế được." Lâm Nhất chớp chớp mắt, cười nhẹ nói.
Hắn đã cố gắng khống chế, không sử dụng kiếm ý nhiều, khổ nỗi uy lực của Phù Vân thập tam kiếm vẫn quá lớn.