Lâm Nhât đang sinh nghi thì thấy Lạc Hoa mặc một bộ quần áo màu trắng, chậm rãi đi tới.
"Lâm huynh, lần này chúng ta phải xuất phát cùng nhau rồi." Dưới chiếc mũ lụa trắng, khuôn mặt Lạc Hoa lộ ra ý cười, chẳng qua người ngoài không nhìn rõ được.
Chỉ loáng thoáng thấy đôi mắt đẹp, ẩn trong làn sa trắng.
Công tử?
Lâm Nhất tỏ vẻ kỳ lạ, không ngờ ông già này lại dùng xưng hô tôn kính với Lạc Hoa, dù nàng ta có là dòng chính của thế gia thánh giả, thì cũng
không đến mức đấy.
Ở kỷ nguyên Thần Long, công tử không nhất thiết chỉ nam giới, nó không chia nam nữ, ai cũng gọi được.
Khi cái xưng hô này rơi trên người cô gái, nó có nghĩa là tôn kính, với địa vị là trưởng môn thì không cần gọi vị này là công tử.
Nhưng ông già này lạ nha, nghĩ đến thái độ hơi nịnh nọt ông ấy dành cho mình, Lâm Nhất cũng không tiện đoán bừa.
"Lâm huynh không vui à?" Dưới lớp sa trắng, Lạc Hoa thấy Lâm Nhất mãi không lên tiếng, giọng nàng ta hơi lạnh rồi.
"Cầu còn không được." Lâm Nhất chớp chớp mắt mỉm cười đáp.
"Vậy được, ba ngày sau, sẽ có người đưa hai người đến Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, chuyện này cứ quyết vậy đi!" Chưởng môn Phù Vân cười dịu dàng nói, nhưng ông ấy vừa dứt lời, mặt Lâm Nhất biến sắc.
"Ba ngày sau? Đổi sang khi khác được không?" Lâm Nhất tỏ vẻ khó xử, hắn ngập ngừng nói.
Ba ngày sau là thời gian hắn hẹn với Diệp Tử Lăng cùng đến Thương Huyền phủ.
"Không được, thời gian gấp gáp, ba ngày sau cậu phải xuất phát." Chưởng môn Phù Vân vẫn tươi cười, nhưng ý trong lời nói rõ ràng là không cho phép nghỉ ngờ.
Lâm Nhất nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Bầu không khí trong đại diện bắt đầu trở nên ngột ngạt, bầu không khí thoải mái trước đó đã bay sạch.
"Lâm huynh còn băn khoăn gì à?" Lạc Hoa phá vỡ bầu không khí trầm mặc, lên tiếng hỏi.
Lâm Nhất hít sâu một hơi, rủ rỉ kể ra giao hẹn giữa hắn và Diệp Tử Lăng, cùng với chuyện mình đã đồng ý với nàng ta rằng sẽ tham gia trận đấu xếp hạng của Thương Huyền phủ.
Giọng hắn bình tĩnh, cố gắng thử thuyết phục đối phương, hy vọng chưởng môn Phù Vân có thể hiểu cho.
"Con nhóc này thật hồ nháo, chuyện này cũng chẳng thương lượng với †a, nhưng đúng là chút chuyện nhỏ này không cần nói với ta thật. Thế này đi, †a gạch tên cậu đi, chuyện trận đấu xếp hạng Thương Huyền phủ cậu không cần lo nữa." Chưởng môn Phù Vân mỉm cười, ông ta còn tưởng là có chuyện lớn gì cơ.
Nếu chỉ là chuyện này, vậy dễ xử lý rồi.
"Tỷ ấy không có hồ nháo, đây cũng không phải chuyện nhỏ!"
Ánh mắt Lâm Nhất lóe lên vẻ tức giận, hắn cố gắng kìm lại cơn tức, nhưng chung quy vẫn không che giấu được cảm xúc của hắn, ý tức giận và
cố chấp được thể hiện rõ qua lời hắn nói.
Chưởng môn Phù Vân giật giật khóe miệng, thằng nhóc này chẳng nể mặt ông ấy tí nào, mặt ông ấy hơi cứng lại rồi.
"Xin chưởng môn thành toàn."
Lâm Nhất cúi đầu, chắp tay nói.
"Hừ, nó có hồ nháo không, không đến lượt cậu lo, trận đấu xếp hạng Thương Huyền phủ có phải chuyện nhỏ hay không, cậu cũng chưa có tư cách đến quyết định!" Chưởng lão Phù Vân lạnh mặt, lạnh lùng hừ nói.
Lâm Nhất tỏ ra thờ ơ, hắn đứng dậy phất tay áo bỏ đi.
Đối phương đã nói như vậy thì không cần thiết phải trò chuyện tiếp nữa, chuyện này sao lại là chuyện nhỏ được?
Đây là chấp niệm làm Diệp Tử Lăng ở lại Phù Vân kiếm tông, đây là giấc mộng nàng ta sẵn sàng dùng kiếm trong tay để bảo vệ, đây là tấm lòng mà Diệp Tử Lăng hướng về!
Đây là lời hứa mà Lâm Nhất tôi hứa với người khác, thế mà trong mắt đối phương nó lại là chuyện hồ nháo, chuyện nhỏ, thật nực cười.
Nói chuyện không hợp, nói thêm nửa câu cũng là thừa.
"Lâm Nhất, cậu đừng quên, nếu không có lão phu trợ giúp, cậu không thể thành công đột phá Thất hoa tụ đỉnh." Chưởng môn Phù Vân lạnh nhạt nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhất, ông ấy chậm rãi nói: 'Lão phu không cầu xin cậu, cái này là Lâm Nhất cậu nợ ta!"
Đáng ghét!
Lâm Nhất chỉ cảm thấy trời đất tối tăm, trái tim như bị người ta bóp. chặt, cực kỳ khó chịu, mặt hắn trầm xuống.
Đây là cậu nợ ta, câu này của chưởng môn Phù Vân có lực sát thương cực lớn, bắt luôn điểm yếu của hắn.
Khiến hắn không phản bác được, bước chân đang cất bước đi nhanh lập tức dừng lại.
"Rốt cuộc ông muốn thế nào!" Lâm Nhất buông thống tay, hai tay nắm chặt thành quyền, hắn cắn môi, cả người run rẩy.
"Ba ngày sau cậu phải đến Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu." Chưởng môn Phù Vân thản nhiên nói, trong lúc vô ý, kiếm ý trên người tỏa ra uy áp cực kỳ
đáng sợ, bao chùm khắp điện chính.
Lâm Nhất đau đớn, trái tim hắn khó chịu như bị kim đâm, lúc đột phá lên Thất hoa tụ đỉnh hắn cũng không có đau như này.
"Được, ta đồng ý với ông!"
Trong mắt Lâm Nhất ánh lên một giọt lệ, hắn nói trong mệt mỏi và bất lực.
Quyết định này gần như đã rút hết toàn bộ tâm sức của hắn, so với đại chiến sinh tử còn đáng sợ hơn.
"Nhưng ông đừng gạch tên ta, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đi Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu." Trong mắt Lâm Nhất xoẹt qua nét lạnh lùng, hắn trầm giọng đáp.
"Được, dù sao cậu cũng không tới kịp." Giọng của chưởng môn Phù Vân không hề phập phồng, cứ như thể chẳng để ý gì vậy.
Lâm Nhất chẳng để ý, hản đi thẳng đến cửa, cánh cửa đẩy được một nửa thì dừng lại.
Ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa, kéo dài chiếc bóng của hắn trên đại điện vắng vẻ.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên vẻ giễu cợt, hắn chế nhạo: "Vừa nãy ta còn nghĩ bảo ta có cần xin lỗi ông không, giờ xem ra không cần nữa, đạo bất đồng không cùng chí hướng, lão gia hỏa, sau chuyện này, chúng ta không ai nợ ail"
Kếo kẹt!
Vào khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lâm Nhất bước nhanh ra ngoài.
Bắt đầu từ khoảnh khắc hản đứng lên, hắn chưa từng quay người lại, chỉ có giọng nói của hắn vang vọng trong đại điện.