Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4055: Lâm sư huynh!



Không chỉ bản thân Lâm Nhất nhận được lợi ích to lớn mà toàn bộ đệ tử trong tông môn cũng có thu hoạch không hề nhỏ.

Với sự chống đỡ từ nền tảng như vậy, sức mạnh tổng thể của Phù Vân Kiếm Tông ít nhất cũng tăng gấp vài lần trong vài năm tới.

"Đi thôi, xuất quan thôi, Lâm Nhất cùng Diệp sư tỷ hẳn là đang chờ chúng ta rồi, vòng xếp hạng Thương Huyền Phủ lần này nhất định phải cho Huyền Vương Điện cùng những tông môn khác một bất ngờ lớn!", Lưu Thanh Nghiêm đứng dậy nói, tiến vào Tỉnh Tượng có thể nói là hào hứng vô tận.

Các đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông đã chờ đợi ngày này từ lâu. Sau khi rời khỏi hồ, hai người lập tức thi triển thân pháp chạy nhanh về

phía địa điểm đã thỏa thuận.

Chẳng bao lâu sau hai người liền nhìn thấy Diệp Tử Lăng cùng Tiểu Vũ Nhược và vài vị trưởng lão tông môn.

“Các ngươi trên đường có gặp Lâm sư huynh không?”, Tiểu Vũ Nhược thấy hai người liền vội vàng tiến lên hỏi, trên mặt lộ ra vẻ mong chờ.

“Không có, có lẽ hắn còn đang có chút việc cần xử lý”.

Phùng Chương tươi cười đáp, với tính cách của Lâm Nhất, nếu hắn đã hứa thì chắc chắn sẽ đến như lời hẹn, nhiều nhất cũng chỉ chậm trễ chút ít thôi.

Mấy người bắt đầu thấp giọng trao đổi, vẻ mặt ai nấy đều thoải mái, chỉ có duy nhất Diệp Tử Lăng vẫn giữ im lặng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Đinh Phong Cư, trong mắt xẹt qua tia mong đợi.

Đúng lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng xé gió, một bóng người đang nhanh chóng lao gần.

“Lâm sư huynhI”

Mấy người Tiểu Vũ Nhược cũng vội dừng lại câu chuyện, nhao nhao ngoái đầu nhìn sang.

Nhưng khi bóng người đó đến ngày càng gần, vẻ mặt của mấy người không khỏi trở nên có phần u ám, bởi người tới là Giang Ly Trần chứ không phải Lâm Nhất.

“Đầu đang đợi Lâm Nhất à? Ta nghĩ không cần đợi nữa đâu, hắn sẽ

không tới nữa”.

Ánh mắt Giang Ly Trần quét qua mấy người họ, nhẹ nhàng nói với nụ cười trên môi.

“Là sao?” Một số người bất giác cau mày, vội vã truy hỏi.

Giang Ly Trần thản nhiên đáp: “Ta nói là Lâm Nhất sẽ không tới đâu, trên đường tới đây ta thấy Lạc Hoa tiến vào Đinh Phong Cư, theo sau còn có một con Tỉnh Huyền Điểu. Chim Tỉnh Huyền biết chứ? Là linh thú phi hành qua vài động phủ vắt ngang mới được sử dụng tới, sinh sống tại tầng trời thứ ba của Phù Vân Kiếm Tông chỉ có ba con, điều này có ý nghĩa gì hẳn là các ngươi còn rõ hơn tai”

Lời này vừa vang sắc mặt của mấy người đột nhiên thay đổi.

Giang Ly Trần mỉm cười nói tiếp: “Người ta giỏi giang như vậy sao có thể một mực ở lại Thương Huyền Phủ cơ chứ, e là muốn theo chân Lạc Hoa tới chỗ Thế gia Thánh Giả rồi. Các ngươi coi hắn là bạn nhưng có lẽ hắn căn bản không để trong lòng đâu, trong mắt người ta Lạc Hoa mới là bạn bè, ha ha”.

“Đủ rồi đới. Lưu Thanh Nghiêm tức giận trừng mắt, trầm giọng hét lên.

“Không lẽ ta nói sai à? Không biết chừng hắn muốn đi ở rể rồi, Phù Vân Kiếm Tông chúng ta cũng đâu xứng với tới yêu nghiệt bậc này!”, Giang Ly Trần mặt không đổi sắc nói, Lạc Hoa tiến vào Đinh Phong Cư là do hắn ta tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không thể là giả được.


"Ta không tin, ta phải đi hỏi Lâm sư huynh, huynh ấy sẽ không lừa gạt chúng ta!"

Hốc mắt Tiểu Vũ Nhược đã có chút ươn ướt, trong giọng nói còn mang theo phần nghẹn ngào, vừa muốn chạy ra ngoài liền bị Diệp Tử Lăng ngăn lại.

Một cơn gió mạnh đột nhiên quét tới khiến họ không hé nổi mắt, ngay sau đó liền thấy hướng Đinh Phong Cư có tinh quang vọt thẳng lên trời.

Tiếp đó là một con chim đen (Huyền Điểu) với ánh sáng xanh tỏa khắp cơ thể xuất hiện trong tầm nhìn họ, chỉ thấy nó võ cánh nhanh như chớp lao thẳng lên trời.

Trên sải lưng rộng rãi của Huyền Điểu ngoại trừ trưởng lão điều khiển còn có Lạc Hoa một thân váy trắng đứng phía trước trông vô cùng hút mắt.

Ngoài ra, còn có một bóng người màu xanh lam quay lưng lại với họ, không nhìn rõ dung mạo của hắn nhưng có thể nhìn ra trên lưng hắn đeo hộp kiếm, hai tay nắm một cây sáo trúc ngọc tím. Tiếng sáo du dương cùng Huyền Điểu dần biến mất khỏi tâm mắt mọi người.

“Cái này..." Thực sự là Lạc Hoa và Lâm sư huynh.

Phùng Chương và Lưu Thanh Nghiêm đều nhìn tới ngẩn người, choáng váng đến mức không nói nên lời.

“Hu hu hu, Lâm sư huynh”, Tiểu Vũ Nhược lập tức òa khóc, nước mắt không kìm được mà rơi không ngừng, nàng ta không thể tưởng tượng được Lâm sư huynh đã thực sự rời đi cùng Lạc Hoa.

Rõ ràng là đã hứa nhưng tại sao lại thay đổi rồi?

“Con bé ngốc”.

Diệp Tử Lăng ôm Tiểu Vũ Nhược vào trong ngực không ngừng an ủi, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, chim Tỉnh Huyền đã chở Lâm Nhất hòa vào biển mây, không còn nhìn thấy được nữa.

Không bao giờ nhìn thấy nữa!

Có lẽ cuộc chia tay này là mãi mãi.

Có thể tới Thế gia Thánh Giả cũng được tính là lựa chọn không tồi, chỉ là... Diệp Tử Lăng lắc đầu, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên tại thế gia Tuyết Diệu. Đó là một gia tộc Thánh huyết được kế thừa từ thời kỳ đen tối và hỗn loạn mà vẫn tồn tại cho đến ngày nay không đổ, căn cơ vượt xa khỏi những gì Thế gia Thánh Giả thông thường sở hữu.

Nhưng vào năm nàng ta lên bảy đó đã biết thứ bản thân mong muốn là gì nên đã bất chấp sự phản đối của mọi người mà tới Phù Vân Kiếm Tông.

Đây là lựa chọn của nàng ta, và bây giờ nàng ta cũng đưa ra lựa chọn cho riêng mình, mỗi người đều có quyền lựa chọn số phận của mình.

Rốt cuộc thì thích và không thích cuối cùng vẫn không giống nhau.