Công chúa nhỏ của Phong gia trợn mắt cười nói: "Đừng để bọn họ đều chết hết, đợi Viêm Khuyển nhà ta ăn no liền cho bọn họ chui ra khỏi hang chó đi, ta còn muốn nhìn xem họ định tặng quà gì nữa”.
Vừa dứt lời trong sàn đấu thú bỗng vang lên từng trận kiếm ngâm khiến sắc mặt nàng ta lập tức tối lại, tùy tiện rút ra một cây roi ném về phía thị nữ.
Đó là một món thánh khí phát ra uy lực cuồng bạo, ngọn roi quét tới giống như tia chớp.
Người rút kiếm bị quất trúng bắn ngược ra ngoài, thanh kiếm cũng bị chấn động mà rơi khỏi tay.
Chàng trai trẻ bị ném xuống đất hét lên một tiếng thảm thiết, xem chừng vô cùng thống khổ.
Nhưng thị nữ kia vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục giáng đòn roi xuống người chàng trai đang lăn lộn trên đất kia.
Chẳng bao lâu sau hắn ta đã bị quất tới mức da thịt nát bấy, máu chảy. đầm đìa, thảm không nỡ nhìn, ngay cả xương trắng cũng lộ ra ngoài.
Người chứng kiến nhìn thấy mà phát hoảng, cực kỳ sợ hãi.
“Đừng quên những gì ta đã nói, nếu có người còn dám rút kiếm thì đây chính là kết cục của các ngươi!”, thị nữ tay nắm roi dài rực lửa, giọng lạnh băng nói.
Sau khi nàng ta lui xuống, sắc mặt mọi người đều xám như tro tàn.
Viêm Ma Khuyển da dày thịt thô sở hữu sức phòng ngự kinh người, không dùng dao kiếm căn bản không thể khiến nó trọng thương. Mà thực lực mạnh nhất là mấy người Yến Tử Kính rõ ràng đều tỏ thái độ sống chết mặc bay, hiển nhiên không muốn đắc tội với công chúa nhỏ của Phong gia, hoàn toàn không có ý định thực sự đối phó với Viêm Ma Khuyển.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng này của Yến Tử Kính e rằng chỉ ước chết càng nhiều người càng tốt.
Bằng cách này Viêm Ma Khuyển gần như bất khả chiến bại.
“Một đám nô tài còn muốn làm bị thương Viêm Khuyển của ta, đúng là muốn chết!", công chúa nhỏ của Phong gia đứng từ xa nhìn lại, thấy kẻ kia trầy da tróc thịt vẫn chưa chưa hả lòng hả dạ.
"Tiểu thư, có muốn nô tỳ quất hắn thêm vài roi không ạ?”
Thị nữ váy đỏ tay cầm thánh khí kia cười khì khì hỏi, dáng vẻ vừa rồi đúng là rất oai phong.
“Thôi bỏ đi, đánh nát quá Viêm Khuyển của ta chưa chắc đã thích ăn, cứ để vậy đi”, công chúa nhỏ của Phong gia vui buồn thất thường, chớp chớp đôi mắt rồi lại nhoẻn miệng cười quan sát phía dưới.
Nhưng vào lúc này một thay đổi đột ngột xảy đến, tiếng kiếm ngâm liên tục vang vọng khắp các hướng, khiến toàn bộ sàn đấu thú rung chuyển.
Sắc mặt của công chúa nhỏ Phong gia cùng đám thị nữ đều khẽ động, lại có người rút kiếm rồi.
Nhưng khi nhìn qua, con ngươi của họ lại mạnh mẽ ro rút, bởi không hề có ai sử dụng kiếm. Đó là một thân hình màu xanh lam, thẳng tắp sừng sững, quét ngang không trung, kiếm ngâm như sấm, chấn động tứ phương.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì bóng dáng đó đã lóe lên trên không rồi liên tiếp ra tay.
Đợi tới khi hắn tiếp đất, toàn bộ Viêm Ma Khuyển đều đổ gục xuống đất mà tru tréo, những chiếc răng nanh của chúng dưới trận công kích vừa rồi đều bị chém gãy hết, máu tươi không ngừng trào ra từ miệng chúng.
Lũ Viêm Ma Khuyển vừa rồi còn bệ vệ hung thần ác sát trong chớp mắt đã lụi tắt.
Lâm Nhất vững vàng hạ cánh, im lặng phủi tay.
Đám người Yến Tử Kính ngơ ngác nhìn sang với biểu cảm vô cùng kinh ngạc, tốc độ của thằng nhãi này nhanh quá.
Còn chưa nhìn rõ thì hắn đã đập nát tất cả răng nanh của đám Viêm Ma Khuyển rồi, hoàn toàn nhìn ra không ra tu vi mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Thiên Phách.
“Thật là lớn mật, vậy mà dám đánh bị thương Viêm Khuyển của tiểu thư!”, hầu nữ váy đỏ kia lập tức lạnh mặt, thánh khí trong tay muốn vút bay ra ngoài đánh vào Lâm Nhất.
"Dừng tay, thả bọn họ ra, bổn tiểu thư muốn đích thân xử lý hắn!”
Gương mặt xinh đẹp của công chúa nhỏ Phong gia vô cùng u ám, đôi mắt lóe lên sự hung độc.
Trên sàn đấu thú, Viêm Ma Khuyển ngã gục xuống đất, trên bức tường trước mặt lập tức xuất hiện một cái lỗ nhỏ hẹp, thị nữ váy đỏ gắn giọng quát lên: “Coi như các ngươi qua cửa, ra ngoài đi!”
Nói xong liền hung hăng trừng mắt liếc Lâm Nhất một cái, người này vậy mà dám làm tổn thương tới Viêm Khuyển của tiểu thư, thực sự quá can đảm.
Một nhóm người còn đang sợ hãi vội vàng cảm ơn đại tiểu thư Phong gia, sau đó hoảng loạn chui qua cái động chật hẹp kia.
Nhưng cái động kia thực sự quá nhỏ, một đám người cong eo hết mức cũng không có cách nào lọt qua, chỉ đành quỳ xuống mới có thể bò ra ngoài.
Sắc mặt của những người trẻ tuổi vây quanh Yến Tử Kính đều đen kịt lại, đè giọng nói: “Khốn kiếp đây không phải là lỗ chó đó chứ?”
“Chui!"
Yến Tử Kính nghiêm mặt, lạnh tanh phun ra một câu.