Từ lúc trở mặt đến khi động thủ, gần như chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Sự cường thế của Lâm Nhất khiến cho tất cả mọi người ở đó đều bàng hoàng, bị bắt nạt thì hắn trả đũa luôn, ăn miếng trả miếng. Ngươi đấm ta một cái, ta sẽ đấm lại ngươi một cái, ngươi muốn móc mắt ta, ta sẽ hủy mắt của ngươi trước.
Cái sự cứng rắn này cơ hồ làm cho người ta nghẹt thở, cái người được gọi là tiểu công chúa giờ đang sợ đến nỗi trốn ở góc tường run lẩy bẩy.
Thiết nghĩ, nàng ta lớn bằng từng này, chưa bao giờ gặp phải chuyện như này, hắn không chỉ không nể mặt nàng ta, mà còn đối xử không chút lưu tình với thị nữ của nàng ta.
Nếu không có cường giả cảnh giới Long Mạch âm thầm bảo vệ nàng ta, Lâm Nhất cũng sẽ không rời đi dễ dàng như vậy.
Nhưng những lời Lâm Nhất để lại vẫn cực kỳ chói tai, hắn bắt nàng ta phải chủ động trả lại vòng tay trong khoảng thời gian quy định, không thì tự chịu hậu quả.
Thực ra, câu này không phải để nói với nàng ta, mà là để nói với vị cường giả cảnh giới Long Mạch đang ẩn nấp ở chỗ tối, Lâm Nhất nói cho người sau biết rằng mình hoàn toàn không quan tâm đối phương.
"Cút! Tất cả cút hết ra ngoài cho ta, chuyện hôm nay không ai được phép nói ra, nếu không ta cắt lưỡi các ngươi!"
Tiểu ông chúa nhà họ Phong thẹn quá hóa giận gào lên, làm cho đám kiếm khách trẻ hãi hùng hoảng hốt vội vàng cáo lui.
Mấy người bạn của Yến Tử Kính vội vàng đỡ hắn ta dậy, không dám ở lại nữa.
Vèo!
Sau khi tất cả mọi người ra về, một lão giả mặc áo xám xuất hiện trong căn phòng, ông ta phất phất tay cho các thị nữ còn lại đi xuống.
"Hồng quản gia, sao ông không giết hắn!"
Tiểu công chúa nhà họ Phong thấy lão giả tới, khuôn mặt nàng ta đầy độc ác, rồi nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt nhìn đối phương thì đầy căm giận và bất mãn, giọng thì the thé: "Ông nội ta từng bảo, ông cũng phải nghe lời ta, bây giờ ông hãy đi bắt hắn về đây cho ta, ta phải giết hắn rồi vứt cho chó ăn!"
Cảm xúc của nàng ta hơi mất kiểm soát, trạng thái thì điên dại, làm người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Hắn là người do gia chủ nhà họ Hoàng giới thiệu, gia chủ nhà họ Hoàng và ông nội cô là bạn tri kỷ, ta không thể động vào người của ông ấy." Lão giả áo xám điềm tĩnh trấn an tiểu tổ tông nhà họ Phong này.
"Nhưng hắn đánh con chó yêu thích của ta bị thương, làm thị nữ mà ta thích nhất bị mù, lại còn uy hiếp ta trước mặt bao nhiêu người như vậy, từ bé đến giờ ta chưa từng bị bắt nạt như vậy, ta mặc kệ đấy!"
Tiểu công chúa nhà họ Phong tức giận khó mà bình tĩnh lại được, nàng †a trầm giọng nói.
"Ở trong quận thành Thanh Nham thì không thể ra tay với hắn."
Hồng quản gia vẫn điềm tĩnh nói.
Đôi mắt tiểu công chúa nhà họ Phong sáng lên, nàng ta đảo đảo mắt rồi cười nói: "Vậy tức là có thể đợi sau khi hắn ra khỏi quận thành Thanh Nham, chúng ta sẽ bắt hắn về đúng không."
Hồng quản gia không nói, coi như ngầm đồng ý.
"Tốt! Đánh gãy hai chân hắn cho bản tiểu thư, bản tiểu thư muốn hắn bò đến trước mặt ta như một con chó chết!" Tiểu công chúa nhà họ Phong lạnh mặt, ánh mắt đằng đằng sát khí kinh khủng.
Lão giả áo xám gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi.
Trong suy nghĩ của ông ta, chỗ dựa của Lâm Nhất là gia chủ nhà họ Hoàng, thế lực của nhà họ Hoàng ở quận thành Thanh Nham đúng là rất mạnh. Có sức ảnh hưởng đến chín phủ xung quanh, không kém gì Thanh Nham Tàng Kiếm Lâu, nhưng nếu ra khỏi quận thành Thanh Nam thì không còn trói buộc như thế nữa.
Đứng trước một cường giả cảnh giới Long Mạch như ông ta, một Thiên Phách chỉ như con kiến hôi thôi.
Dù hắn có thủ đoạn thông thiên thì cũng không thể phát huy, đây là sự tự tin tuyết đối thuộc về cường giả cảnh giới Long Mạch, đừng nói là cảnh giới Thiên Phách, Tinh Quân và Thần Đan ông ta cũng không coi ra gì.
Ra khỏi trang viên, Lâm Nhất hít sâu một hơi, chung quy không thể hoàn thành việc mà lão đầu giao cho hắn rồi.
Không có thiệp mời, muối mặt đến tham gia đại hội Danh Kiếm đã là chuyện rất không thể tiếp nhận với Lâm Nhất rồi, bắt hắn quỳ xuống xin thiệp mời thì càng không thể.
Bây giờ Lâm Nhất cũng thấy ghê tởm, chỉ vất vả cho tiểu Băng Phượng thôi, đối phương đã mất cả đêm để làm vòng tay Băng Phượng.
Chuyến này coi như triệt để đắc tội nhà họ Phong rồi, nếu đối phương không chịu giao ra vòng tay Băng Phượng, khả năng hắn sẽ phải quay lại một chuyến nữa.
Đến lúc đó, có lẽ sẽ ầm ï đến độ không thể dàn xếp, nhưng chẳng sao, Lâm Nhất chưa bao giờ hối hận về hành động của mình.
Sau này hắn sẽ nghĩ cách đền bù cho lão đầu kia vậy.
Lâm Nhất thầm nghĩ thế, không hiểu sao lại thấy nhẹ lòng, có lế là vì trong thâm tâm hăn vốn khá bài xích Đại hội Danh Kiếm này.
Nếu bây giờ mà đi thì với tốc độ của chim Tinh Huyền, hắn có đuổi kịp đến Thương Huyền phủ không nhỉ?
Về đến chỗ ở, Lâm Nhất gặp Lạc Hoa đang chờ tin tức, hắn kể cho nàng nghe chuyện ở trang viên nhà họ Phong.
"Chắc là ta không tham gia đại hội Danh Kiếm được đâu, nếu không có gì thay đổi, ngày mai ta sẽ đi." Lâm Nhất bình tĩnh nói.
Sau khi Lạc Hoa nghe xong, nàng trầm ngâm không nói.
Bàn tay ngọc ngà vươn tay từ ống tay tay áo trắng, gõ nhẹ lên mặt bàn, nếu có ai đó có thể cởi chiếc mũ lụa trắng của nàng ra. Có thể nhìn thấy, mặt nàng tỉnh bơ, nhưng hàn quang trong mắt khiến cho người ta không rét mà run, sự tức giận đáng sợ kết tụ nơi mi tâm.
"Tiểu công chúa nhà họ Phong này ghê gớm thật đấy, ta nghĩ nàng ta sẽ không trả lại chiếc vòng tay Băng Phượng đó đâu, ngày mai huynh muốn đi e là cũng không đi được ấy."
Lạc Hoa gõ lên mặt bàn, nhẹ nhàng nói.
"Thế ta lại đi thêm chuyến nữa vậy, nàng ta không muốn trả cũng phải trả, nói xong nàng ta không nghe thì tự chịu hậu quả thôi!"
Nét mặt Lâm Nhất bình tĩnh, hắn chẳng có tí hảo cảm nào với cái cô nàng được gọi là tiểu công chúa nhà họ Phong này.
"Thế này đi, nếu Lâm huynh tin ta, hãy để ta xử lý chuyện này, huynh đợi tin của ta được không? Đến lúc đó bất kể huynh đi hay ở, đợi ta về rồi huynh quyết định tiếp có được không?" Lạc Hoa nhẹ nhàng hỏi, tuy nàng đang hỏi, nhưng lại lộ ra ý nàng nhất định sẽ quản chuyện này.
"Không ổn."
Lâm Nhất lắc đầu, trầm ngâm nói: "Người phụ nữ này quá điêu ngoa, lại còn vô lý, lòng dạ độc ác, khó đối phó."
Lạc Hoa có thể có lao lịch rất lớn, nhưng dù sao đây cũng là quận thành Thanh Nham, nàng đi một mình chưa chắc đã đè bẹp được đối phương.
Huống hồ đối phương còn không phải là một người nói lý lẽ, cái việc như giết người vứt cho chó ăn mà nàng ta cũng làm ra được, nên không cần thiết phải để Lạc Hoa đi mạo hiểm.
"Không nói lý à?"
Lạc Hoa cười, không nhiều lời nữa.
VùiI
Đợi sau khi nàng đi, tiểu Băng Phượng bay ra khỏi hộp kiếm, trông nàng †a rất mệt mỏi, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười tươi, nàng ta nhẹ giọng nói: "Lâm Nhất, bổn đế phát hiện ta hơi thích ngươi rồi đấy, vừa nãy ở nhà họ Phong, ngươi khí phách lắm, có một chút xíu phong thái của bổn đế năm xưa đấy."
"Vòng tay của ngươi..."
Lâm Nhất nói được một nửa đã bị đối phương ngắt lời: "Một cái vòng tay đểu thôi mà, có gì ghê gớm đâu."
Lâm Nhất cười cười không nói gì, đó đâu phải một chiếc vòng tay đểu, đó là chiếc vòng tay mà đối phương đã dành cả đêm chăm chỉ gọt giũa mới thành thần vận trong đó đến từ tộc Băng Phượng, trên thế gian này trừ nàng ta ra, sẽ không có con băng phượng thứ hai dày công chuẩn bị vòng tay như vậy nữa.
Vòng tay Băng Phượng, có một không hai trên đời này.
"Ngươi sẽ không tham gia Đại hội Danh Kiếm này thật à?" Tiểu Băng Phương khẽ nói.
Lâm Nhất thở dài, chưa trả lời.
Bóng đêm suy tàn, quận thành Thanh Nham đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi tấp nập.
Trong bóng đêm mênh mông, quản sự của trang viên nhà họ Phong và công chúa nhỏ nhà họ Phong đang ngồi trên chiếc xe ngựa đơn giản, nét mặt hai người trong xe đều không tốt lắm.
Trên đường đi, Hồng quản sự đều căng thẳng, vị đại lão cảnh giới Long Mạch này trông có vẻ rất không bình tĩnh.
Thỉnh thoảng ông ta lại mở lời an ủi công chúa nhỏ nhà họ Phong, vẻ mặt của người sau rất là mất kiên nhãn, khổ nỗi lại không làm gì được.
Sau nửa nén hương, xe ngựa dừng trước một tửu lâu.
Hồng quản sự đuổi bồi bàn đến tiếp đón đi, ông ta dẫn công chúa nhỏ cẩn thận đi lên tầng cao nhất.
Bên trong căn phòng trang nhã to nhất ở tầng trên cùng, có một bàn rượu rất to, ngồi trên ghế chủ tọa là một nữ tử áo trắng đầu đội mũ che bằng lụa trắng, nàng đã đợi ở đây từ lâu.