Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4066: Đợi về đến trang viên



Hồng Khôn muốn chuyện này cứ thế mà qua, nhưng Phong Tiểu Ngư không nghĩ vậy.

Lớn bằng từng này, nàng ta chưa từng chịu thiệt như vậy, chưa bao giờ bị sỉ nhục một cách tàn ác đến thế.

Những ánh mắt đó, những cái tát đó, còn cả chiếc vòng tay Băng Phượng bị cướp đi nữa, tất cả đều khiến nàng ta không thể nguôi ngoai.

Đợi về đến trang viên, Hồng Khôn lui xuống.

Phong Tiểu Ngư lập tức gọi thị nữ áo đỏ tới, thị nữ áo đỏ bị Lâm Nhất chọc mù hai mắt, hiện giờ nàng ta đang đeo băng vải che đôi mắt lại.

Đến cảnh giới Tinh Quân, cho dù không dựa vào đôi mắt, võ giả vẫn có thể dễ dàng nhận biết phương hướng và chướng ngại vật. Chỉ là thân thể có khiếm khuyết, đại đạo sẽ không thể hoàn mỹ, cuối cùng cảnh giới võ đạo sẽ dừng tại đây.

"Ngươi thay ta đi đưa tấm thiệp mời này cho Yến Tử Kính, chắc chắn hăn sẽ rất vui lòng nhận nó."

Phong Tiểu Ngư lấy ra một chiếc thiệp mời, đôi mắt lóe ra tia sáng lạnh: "Còn nữa, ngươi hãy lan truyền vài tin đồn, trong vòng một đêm, ta muốn toàn bộ quận thành Thanh Nham đều biết!"

"Nô tỳ bảo đảm sẽ hoàn thành!" Thị nữ áo đỏ cung kính nói, sau đó nhận mệnh lui xuống.

Phong Tiểu Ngư đang khó mà nguôi ngoai cơn giận trong lòng, nàng ta không đối phó được nữ nhân áo trắng kia, nhưng Lâm Nhất của Thương Huyền phủ thì nàng ta không thiếu gì cách đối phó.

Dù nàng ta không ra tay, thì cũng có một nghìn cách đẩy đối phương vào chỗ chết, hơn nữa còn là chết trong nhục nhã.

Sáng sớm hôm sau, bình minh ló dạng.

Ở phủ nhà họ Hoàng, Lâm Nhất mặc một bộ thanh sam, lưng đeo hộp kiếm, Bạch trưởng lão đứng cạnh hắn trông có vẻ lo lắng và bất lực.

Lâm Nhất đã kể cho ông ta nghe chuyện về tiểu công chúa nhà họ Phong, tuy ông ta cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không hề có ý trách hắn. Nếu tiểu công chúa nhà họ Phong đã gây khó dễ cho người ta như vậy, vậy thì chẳng cần tham gia cái đại hội Danh Kiếm này làm gì, đối phương ăn nói quá độc ác.

Nhất là ba từ mặt dày, khiến người nghe cảm thấy khó chịu. Đi cầu xin người ta vốn đã thấp hơn một bậc rồi, còn phải chịu sỉ nhục như thế, không đi cũng được.

Thiết nghĩ chắc chưởng môn cũng sẽ không nói gì, đại hội Danh Kiếm lần này vốn đã cạnh tranh quyết liệt, sức hút của kiếm Phần Viên quá lớn.

Thánh vân hạch tâm cấp tám, cộng thêm tám trăm đạo thánh vân bình thường, lại còn do đích thân lâu chủ Tàng Kiếm Lâu chế tạo, cơ hồ không có

kiếm khách nào lại không động lòng.

"Bạch trưởng lão, nếu cưỡi chim Tỉnh Huyền đi từ đây đến thành Thương Huyền sẽ mất bao lâu?" Lâm Nhất hỏi.

"Khoảng một ngày rưỡi."

Bạch trưởng lão tính sơ, thành Thương Huyền gần hơn Phù Vân Kiếm Tông, đi đường bay trên ba tầng trời có thể rút ngắn lộ trình gấp ba lần.

Cộng thêm chim Tỉnh Huyền mà bay trên ba tầng trời vốn sẽ bay nhanh hơn rất nhiều, cộng dồn những yếu tố này lại, thời gian tiết kiệm được rất là đáng kể.

"Cuộc chiến xếp hạng ở thành Thương Huyền bao giờ bắt đầu?" Lâm Nhất suy nghĩ rồi hỏi.

"Nếu ta nhớ không nhầm, hình như là ba ngày nữa." Bạch trưởng lão trầm ngâm một lúc, rồi trả lời.

Mắt Lâm Nhất sáng rực, nếu vậy hắn hoàn toàn dư dả thời gian. Hắn nhẹ giọng nói: "Vậy phiền Bạch trưởng lão thay đổi lộ trình, đưa ta đến thành Thương Huyền trước, rồi ngài về Phù Vân Kiếm Tông phụng mệnh sau."

"Cậu định đi tham gia cuộc chiến xếp hạng thành Thương Huyền à?” Sau khi Bạch trưởng lão hỏi xong, ông ta nhớ ra đúng là có tên Lâm Nhất, hình như cuộc chiến xếp hạng thành Thương Huyền lần này, Phù Vân

Kiếm Tông cũng không ổn định cho lắm.

"Huynh chuẩn bị đi à?"

Đột nhiên có giọng nói trong trẻo êm tai vang lên, một tia sáng làm Lâm Nhất khó mở mắt, hắn nheo mắt lại ngước lên nhìn.

Thì thấy trong ánh nắng ban mai, Lạc Hoa mặc bộ bạch y, tay cầm vòng tay Băng Phượng, chậm rãi tiến về phía hai người.

"Đây là..." Bạch trưởng lão hơi nghỉ hoặc, không hiểu ý. Vèo!

Khi ông ta đang kinh ngạc, Lạc Hoa tiện tay ném ra một vật, sau khi bắt được, ông ta sững sờ.

"Thiệp mời!"

Bạch trưởng lão mừng rỡ mỉm cười nói: "Lạc công tử, sao người lấy được vậy?"

"Chuyện nhỏ."

Lạc Hoa cười nhẹ đáp, sau đó nàng đi đến trước mặt Lâm Nhất, rồi nói: "Đưa tay ra."

Lâm Nhất đưa tay ra, nàng cẩn thận đặt chiếc vòng tay Băng Phượng vào tay đối phương, chiếc vòng tay tỏa ra ánh sáng bạc và tím, phong hoa nội liễm, dưới ánh mặt trời trông nó giống một con băng phượng đang dục hỏa trùng sinh.

"Chiếc vòng tay đẹp thế này, huynh tặng cho con nhóc kia thật lãng phí."

Lạc Hoa nêu cảm nghĩ từ tận đáy lòng, không nhìn rõ mặt nàng, cũng không nhìn rõ đôi mắt nàng, nhưng có thể đoán được giờ phút này ánh mắt nàng đang đặt lên chiếc vòng tay Băng Phượng.

"Hừ, nàng đã nói vậy thì tặng cho nàng ấy đi, một cái vòng tay thôi mà, bổn đế có thể tạo ra tùy thích." Tiểu Băng Phượng trong hộp kiếm Tử Diên bình thản nói.

Lâm Nhất cũng có ý này, hắn mỉm cười nói: "Thế tặng cô đó!"

"Hu hu hu, ngươi là đồ tra nam, vậy mà lại tặng thật, bổn đế hận chết ngươi!" Vừa tặng xong, tiểu Băng Phương đang ở trong hộp kiếm Tử Diên bắt đầu gào khóc, đau lòng không thôi.

"Đeo cho ta." Lạc Hoa duỗi bàn tay ngọc ngà ra khỏi tay áo, nói rất là tự nhiên.

Lâm Nhất sững lại một chút, sau đó nắm tay đối phương, cẩn thận đeo vòng tay Băng Phượng cho nàng.

Đây không phải lần đầu tiên nắm tay đối phương, nhưng cảm giác mềm mại ấm áp vẫn làm cho người ta trầm mê. Có lúc Lâm Nhất cũng không rõ, tại sao khi hai người nắm tay vào nhau lại tự nhiên như vậy, bản thân hắn không hề thấy bài xích.

Bạch trưởng lão đứng bên cạnh rất là ngại ngùng, ông ta đang cầm thiệp mời, bỏ xuống thì không được, mà không bỏ xuống cũng không được.

Ông ta giật giật khóe miệng, chuyện gì thế này, đang ban ngày ban mặt lại làm lão phu ngại!

"Có đẹp không?"