Tâm trạng của Triệu Nham chắc chắn đang rất phức tạp.
Không ngờ hắn ta lại bị uy hiếp bởi một thanh kiếm, hắn ta nhìn chằm chằm kiếm trong tay Lâm Nhất, suy tư.
Lúc giao đấu, hắn ta đã cảm nhận được thanh kiếm này không tầm thường, tuy không phải thánh binh, nhưng chất liệu cực kỳ đặc biệt. Trong lúc va chạm với Lôi Ảnh, lưỡi kiếm không hề có bất kỳ lỗ hổng nào, chỉ có chút chênh lệch thuần túy về sức mạnh.
Tất nhiên, điều này chủ yếu là vì số lượng thánh vân khắc trên Lôi Ảnh quá nhiều, dưới việc nhiều thánh vân cùng bùng nổ một lúc, Táng Hoa căn bản không ngăn được.
Về bản thân thanh kiếm, cả hai không có bất kỳ chênh lệch nào.
Thậm chí, bởi vì thanh kiếm này cực kỳ phối hợp với Lâm Nhất, nó đã đạt tới trạng thái mà hắn chưa thấy bao giờ, đó là người kiếm như một. Thanh kiếm đó không giống một binh khí, nó giống một sinh mệnh cho linh trí.
Có sự sắc bén và kiêu hãnh của mình, rất giỏi.
Điều bất ngờ hơn là thái độ của Lâm Nhất đối với thanh kiếm này, hắn không coi nó chỉ là một vũ khí, sự ăn ý giữa hai người đạt tới mức hắn ta chưa thấy bao giờ.
Còn hắn ta, bản thân thì bị giới hạn do tu vi bị phong bế, kiếm Lôi Ảnh không thể phát huy ra uy lực thật sự, điều này khiến hẳn ta rơi vào thế hạ phong.
Những điều này, cũng chỉ có yêu nghiệt như Triệu Nham mới nhận ra, nếu đổi thành người khác thì sẽ không quan sát tỉ mỉ đến vậy.
Tất nhiên, trong giao đấu thật, cạnh tranh giữa kiếm và kiếm chỉ chiếm khoảng một nửa nguyên nhân, quan trọng nhất vẫn là trình độ kiếm đạo của Lâm Nhất và hắn ta.
Hắn ta xoa mi tâm, chỗ đó Táng Hoa tạo ra một vết thương, tuy không chí mạng nhưng trông cũng khá giật mình.
Một lúc sau, Triệu Nham mới khế thở dài: "Ta thua thật rồi, ta ở cảnh giới Thiên Phách đã bại, ta thua tâm phục khẩu phục."
Lâm Nhất nâng mắc lên nhìn, rõ ràng đối phương có ẩn ý trong lời nói.
"Đợi huynh tấn thăng lên Tinh Quân, chúng ta lại đánh một trận nữa nhá, ép tu vi xuống cảnh giới Thiên Phách, chung quy đánh không đã." Mắt Triệu Nham sáng như đuốc nhìn Lâm Nhất, rồi nói.
Tên này đúng là một kẻ mê kiếm, Lâm Nhất thản nhiên nói: "Xem ngươi thế nào thôi, nếu ngươi cứ dậm chân tại chỗ, e là ta sẽ không có hứng thú đánh đâu."
Triệu Nham hơi sửng sốt, sau đó lập tức nheo mắt lại cười nói: "Huynh yên tâm! Ta đến đây không phải vì thánh kiếm gì đó, ta chỉ muốn tìm một đối thủ thú vị, để thực lực của mình tiến bộ hơn thôi. Sau khi đánh với huynh, ta đã thu hoạch được không ít, chẳng mấy nữa sẽ đột phá!"
Sau khi Triệu Nham xuống đài, các anh tài trên quảng trường Thanh Nham đều lặng im, sắc mặt cực kì tệ.
Yến Tử Kính và Trần Anh bại trong tay Lâm Nhất thì đã đành, ai ngờ Triệu Nham top 1000 trên bảng Tinh Quân cũng thua. Giờ thì hay rồi, Lâm Nhất tỏa sáng rồi, tiếp theo dù hắn có đánh thua thì cũng đủ để nổi danh khắp nơi, làm người ta ca ngợi rồi.
Nếu bảo ở đây nét mặt ai xấu nhất, thì tất nhiên sẽ là đám thị vệ nhà họ Phong, cả đám hối hận ghê gớm.
Nếu sớm biết là như này thì cần gì ngăn Lâm Nhất, cứ để hắn đi là xong chuyện.
"Tên khốn này sẽ không càn quét đại hội Danh Kiếm thật đấy chứ!" Mặt Phong Tiểu Ngư tái nhợt, cảm giác mặt đau rát bừng bừng, rất là đau đầu. Mất mặt quá, trận đánh vừa rồi rõ ràng Lâm Nhất vẫn chưa dùng hết sức.
Triệu Nham là một trong những ứng viên cho chức quán quân, dưới tình
huống Lâm Nhất chưa đánh hết sức đã thắng Triệu Nham, hắn thuận lý thành chương thay thế vị trí của Triệu Nham.
Nếu Lâm Nhất toàn thắng, rồi càn quét đại hội Danh Kiếm thật, thế thì chắc
chắn Phong Tiểu Ngư sẽ mất mặt và trở thành trò cười lớn nhất ở quận thành Thanh Nham.
"Thế cứ để hẳn đi đi, dù sao hắn cũng không thích đại hội Danh Kiếm!"
Đúng lúc này, một trong bốn ứng cử viên sáng giá là Cung Hạo Nhiên chợt lên tiếng.
Những người khác thấy ngại, trước đó Phong Tiểu Ngư cứ ngăn Lâm Nhất rời đi, nếu giờ lại để đối phương đi, thì ngang với việc tự tát vào mặt mình.
"Thế thì nhà họ Phong ta thành trò cười à?"
Phong Tỉnh Dương lạnh lùng liếc Cung Hạo Nhiên, tên này không có ý tốt, cố tình kích thích hắn ta.
"Ta chỉ thuận miệng nói thôi." Cung Hạo Nhiên cười cười, không nhiều lời nữa.
"Chức quán quân này vốn là của ta, ai tới cũng vậy, Cung Hạo Nhiên, huynh cứ đứng xem là được. Cho dù ta để lộ chiêu át chủ bài trước mặt huynh, huynh
cũng không thắng được ta đâu!" Mặt Phong Tinh Dương lạnh lùng kiêu ngạo, nhìn một phát là ra tâm tư của Cung Hạo Nhiên.
Phong Tinh Dương, kiếm khách trẻ xuất sắc nhất ở nhà họ Phong lứa này.
Hắn ta mới chạy về từ Tàng Kiếm Sơn Trang, mục tiêu tới đây chính là lấy được chức quán quân cho nhà họ Phong, tăng uy nghiêm cho nhà họ Phong ở quận thành Thanh Dương.
ồ?
Công Tôn Viêm, người được xưng là một đôi mắt kiếm có thể nhìn thấy toàn bộ chiêu khiếm của các bạn cùng lứa.
Phong Tiểu Ngư mừng rỡ nói: "Anh, anh phải làm chủ cho em đấy!"
"Nếu ta đã giữ hắn lại, thì sẽ không để hắn rời đi một cách vẻ vang, nhà họ Phong ta không phải chỗ mà ai cũng dẫm đạp được."
Phong Tinh Dương đứng trên đài Phi Thiên nhìn Lâm Nhất, ánh mắt chăm chú, trong mắt xoẹt qua một tia lạnh lẽo.
Vèo!
Giây tiếp theo, hắn ta đã hạ xuống chiến đài mà Lâm Nhất đứng, kiếm thế khủng bố nặng như núi làm cho chiến đài rung rung.
Ẩm ầm!
Kiếm kình vô hình biến thành sóng khí cuồn cuộn tỏa ra bốn phương, khiến khí thế của Phong Tinh Dương có vẻ cực kỳ sắc bén.
Ánh mắt hắn ta giống kiếm, rơi trên người Lâm Nhất, trong mắt lóe lên tia khác lạ.
Phong Tỉnh Dương bất ngờ phát hiện, Lâm Nhất còn chẳng thèm liếc anh ta một cái, đã quay người hòng đi.
Vù!
Hắn ta lập tức di chuyển rồi lại xuất hiện trước mặt Lâm Nhất, chặn đường của đối phương rồi cười bảo: "Sợ rồi à? Nhưng muộn rồi, nếu ta đã xuống đài, thì sao lại để ngươi rời đi dễ dàng được."
"Sợ ư?"
Lâm Nhất hờ hững cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều thật đấy, không phải ai cũng có tư cách đánh với ta đâu."
Mặt Phong Tinh Dương sa sầm, hắn ta tức giận nói: "Thú vị, ngươi nghĩ rằng ngươi đánh với Triệu Nham, ngươi đã để lộ quá nhiều chiêu thức, sợ thua trong tay ta nên định lâm trận bỏ chạy hả? Ngươi yên tâm, ta cũng không chiếm hời của ngươi, ngươi mà sống được qua năm mươi chiêu của ta, thì coi như ngươi thắng!"