Mặt Phong Tinh Dương đỏ bừng, vô cùng khó chịu, trước trận đấu, gã chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua.
"Rất khó chịu à?”
Mặt Lâm Nhất không chút biểu cảm, nhẹ nhàng nói: "Lúc ngươi không cho ta rời đi, ngươi không nghĩ tới cảm giác của ta sao? Tiểu công chúa của ngươi hết lần này đến lần khác bêu xấu ta, cũng chưa từng nghĩ đến ta có khó chịu hay không nhỉ? Một đám thị vệ châm chọc giễu cợt ta, cũng chưa từng nghĩ ta có khó chịu hay không, đúng không?”
Phong Tỉnh Dương có vẻ lúng túng, gã không đủ can đảm để chặt đứt cánh †ay của mình, cũng không thể bác bỏ lời nói của Lâm Nhất.
"Bây giờ ngươi đã biết khác biệt giữa ngươi và Triệu Nham rồi chứ?"
Lâm Nhất thản nhiên nói: "Nếu là Triệu Nham, không cần ta mở lời, hắn nhất định sẽ tự chặt đứt một cánh tay, cho nên ngươi không bằng hắn."
"Ta... chặt."
Phong Tinh Dương không nói nên lời, vô cùng đau đớn. Miệng nói tự chặt tay nhưng cứ do dự không ra tay.
"Tiểu huynh đệ, cho lão già ta một chút thể diện được không? Chuyện này tạm gác lại, theo thỏa thuận trước đó, Phong gia sẽ trả cho ngươi mười thánh binh. Phong Huyền Tử ta cũng nợ ngươi một ân tình, sau này nếu như ngươi muốn tạo kiếm, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng mọi yêu cầu của ngươi. "
Phong Huyền Tử ở bàn khách quý thở dài, nhìn Lâm Nhất từ xa và nhẹ nhàng nói.
Mọi người đều ồ lên, lão già Phong gia này thực sự rất hào phóng. Ông ta không chỉ trả mười thánh binh mà còn nợ Lâm Nhất một ân tình.
Trong đám đông, Bạch trưởng lão ngồi cạnh Lạc Hoa không ngừng ra hiệu bằng ánh mắt với Lâm Nhất.
Thật ra Lâm Nhất đã nhìn thấy từ lâu, với tư cách là trưởng lão của Phù Vân Kiếm Tông, Bạch trưởng lão đương nhiên không muốn đắc tội với Tàng Kiếm Lâu. Lâm Nhất nhẹ nhàng lắc đầu, rồi gật đầu đồng ý với yêu cầu của Phong Huyền Tử, không tiếp tục ép buộc đối phương, bình tĩnh nói: "Ngươi đi xuống đi."
Phong Tỉnh Dương thở phào nhẹ nhõm, lập tức nhếch nhác bỏ chạy, thậm chí không dám quay lại đài Phi Thiên.
Một lúc sau, có người mang cả mười thanh thánh kiếm tới, Lâm Nhất lấy hết cho vào túi trữ vật.
Đến bước này, Lâm Nhất biết rằng mình không còn đường lui nữa, bất kể có muốn hay không thì cũng bị mắc kẹt sâu trong đại hội Kiếm Danh.
Nếu rời đi vào lúc này, không những Bạch trưởng lão sẽ không đồng ý, mà những tài năng xuất chúng còn lại cũng sẽ không đồng ý.
"Còn ai muốn đấu với ta nữa không?”
Lâm Nhất cầm Táng Hoa, nhìn xung quanh, bất cứ nơi nào hắn liếc nhìn, bóng người nơi đó đều lần lượt cúi đầu, không dám nhìn hắn.
Sao có thể như vậy chứ?
Phong Tiểu Ngư vô cùng bối rối. Nàng ta tự nhủ, có vẻ như Lâm Nhất thực sự muốn càn quét Đại hội Kiếm Danh.
Nàng ta lại nhủ rằng Lâm Nhất khi dễ quận Thanh Dương không có ai à? Dường như quả thực là vậy, đám tài năng xuất chúng của quận Thanh Dương, ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng chẳng có chứ đừng nói đến việc đấu với Lâm Nhất.
"Còn có tai"
Ngay khi mọi người đang im lặng, một giọng nói trong trẻo vang lên, Công Tôn Viêm chậm rãi bước lên đài Phi Thiên.
Khoảnh khắc lời vừa dứt, ý kiếm Thông Thiên viên mãn đỉnh cao được giải phóng từ người Công Tôn Viêm. Một đạo kiếm thế uy hùng lao lên, trong nháy mắt xé tan mây mù trên trời.
Gã nhìn mọi phía bằng nửa con mắt, mọi người đều cảm thấy vai mình bỗng nặng trĩu.
"Bên dưới Phù Vân đều là lũ kiến!"
Công Tôn Viêm nhìn Lâm Nhất, nói ra một câu nói mà những người có tài năng xuất chúng đều hiểu.
Vèo!
Vừa dứt lời, gã đã nhảy xuống từ đài Phi Thiên, một luồng kiếm vô hình bao. quanh. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Khoảng không giống như màn bình phong tầng tầng lớp lớp, cùng với việc gã giáng xuống, kiếm ý bị xé nát không ngừng.
Phong mang của gã rất sắc bén, như thể các vạt áo và sợi tóc của gã có thể so sánh với thanh bảo kiếm sắc bén nhất thế giới.
Nhìn thấy kiếm phong vây quanh Công Tôn Viêm, có người kinh ngạc nói: "Kiếm đó đó... giống như dị tượng của Toái Hư Kiếm Quyết, không ảnh không lưỡi, kiếm chém hư không."
Toái Hư Kiếm Quyết là thánh linh kiếm quyết của kiếm đế Ngự Thanh Phong lúc còn trẻ, được rèn luyện và bổ sung sau khi trở thành đế, hiện tại rất nổi tiếng khắp Côn Luân.
"Tông môn của Công Tôn Viêm vốn dĩ có mối liên hệ chặt chế với một nhánh của Kiếm Đế. Không có gì đáng ngạc nhiên khi gã có thể luyện thành Toái Hư
Kiếm Quyết."
"Ta còn tưởng rằng gã không có hứng thú với đại hội Danh Kiếm. Nếu gã không ra tay, đại hội Danh Kiếm thật sự sẽ bị Lâm Nhất càn quét!”
Khoảnh khắc Công Tôn Viêm đáp xuống chiến đài, kiếm phong xung quanh gã ngưng tụ lại, một số lưỡi kiếm lờ mờ tan vào không trung với ánh sáng mờ như nước.
Chín thanh!
Lâm Nhất nhìn rõ ràng, thu hết vào mắt hình ảnh lưỡi kiếm lóe lên rồi biến mất.
Công Tôn Viêm rất hào phóng, nhìn Lâm Nhất và cười nói: "Ta đã thành danh từ lâu, vốn dĩ không nên đánh với ngươi, nhưng đại hội Danh Kiếm này thì không sao. Mọi người đều hạn chế tu vi của mình ở cảnh giới Thiên Phách, mặc dù ta vẫn chiếm được hời nhưng cũng tính là công bằng rồi. "
Lâm Nhất không biết lai lịch của đối phương, nhưng có thể nhìn ra được rằng, thực lực của gã mạnh hơn rất nhiều so với đám người Triệu Nham.
Hắn cảm nhận được trên người gã một cỗ khí phách uy nghiêm vô song, trên người gã còn có kiếm quang vô hình chiếu sáng toàn bộ quảng trường Thanh Nham.
Đó là trái tim kiếm giả của đối phương, đã tích lũy đến mức rất đáng sợ.
"Ta không giống những người khác, ta biết chút ít về ngươi, thậm chí còn biết một chút về lai lịch của ngươi. Ngươi mạnh hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, trận chiến này có lẽ ta sẽ thu hoạch được nhiều. Ta hi vọng ngươi cũng thế." Công Tôn Viêm tỏ vẻ thản nhiên và tự tin.
Có vẻ Lâm Nhất đánh Thất Hoa Tụ Đỉnh thành công đã thu hút sự chú ý của một số thế lực hàng đầu.
Người tới đây không có ý tốt, Lâm Nhất thầm nghĩ, trong lời nói của đối phương ám chỉ điều gì đó, lộ ra vẻ tự tin vô tận.
Ngươi rất mạnh, nhưng ta đã tới đây rồi!
Bởi vì ta mạnh hơn ngươi, trận chiến này ngươi không những sẽ thua mà sẽ còn trở thành hòn đá lót đường của ta.
Lâm Nhất thu lại suy nghĩ của mình, tập trung ánh nhìn vào đối phương. Trận chiến này xem ra sẽ cực kỳ nguy hiểm.