Sau đó hai tay cầm lấy kiếm, kiếm quang chém ra, kiếm mang hơn mười trượng gào thét lao đi, chém gió lốc thành từng mảnh.
Ánh mắt Lâm Nhất lóe ra một tia kì lạ, sau khi kiếm pháp của hắn thăng tiến lên hóa cảnh, rất ít khi bị phá vỡ trực tiếp như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này trong lúc giao thủ với đồng bối, trong lòng không khỏi dậy sóng.
Đại Nhật Huyền Không!
Lâm Nhất lùi mạnh, giống như mặt trời rút lui khỏi những đợt sóng lớn.
Sau đó hắn lật người trên không trung, đáp xuống sợi dây xích, đầu dây xích ở trên chuôi thanh kiếm khổng lồ nghìn trượng, cuối dây xích nằm trên tượng hung thú. Nhìn từ xa trông không quá khoa trương, sau khi thực sự đáp xuống mới phát hiện, chỉ riêng dây xích này thôi đã lớn hơn người thật rất nhiều. "Lúc trước có người bàn tán nói rằng một đôi mắt kiếm của gã có thể nhìn thấu được kiếm pháp của bất kì đồng bối nào của gã. Bây giờ xem ra quả thực như vậy. Ngoài ra, gã ở cảnh giới Thiên Phách đã luyện ra được sáu đóa hoa Tinh Ma, lại có Toái Hư Kiếm Quyết tăng cường, gã xác thực là đối thủ khó nhẵn nhất trong đại hội Danh Kiếm lần này. . "
Lâm Nhất đứng trên xích sắt, nhìn đối phương, suy nghĩ trong lòng lướt qua như tia chớp.
Mắt Chúc Long của ta không chỉ nhìn thấu được kiếm chiêu, mà còn có thể nhìn thấu được hư vọng, thậm chí tìm được cả nhược điểm của nhục thân.
Nó mạnh hơn mắt kiếm của gã rất nhiều, chỉ là cái giá phải bỏ ra hơi lớn, thời gian duy trì cũng chỉ được chốc lát.
Người như này quả thực biến thái, người khác gặp phải gã căn bản không cần đánh, vừa ra tay đã bị nhìn thấu rồi. So tu vi với kiếm ý, lại hoàn toàn không so nổi, đám người Triệu Nham vừa gặp gã, có lẽ sẽ bại trong tay gã.
Nhưng. ... bản lĩnh của Lâm Nhất không chỉ có vậy.
Thực sự coi hắn là đá lót đường, thành con cờ để kiếm ý của bản thân tiến thêm một bước sao. Vậy thì quá ngây thơ rồi. Thời gian hai người giao đấu không dài, nhưng đã sử dụng hơn trăm chiêu pháp, lúc này lại tạm thời dừng lại, đối diện nhìn nhau.
Áo xanh của Lâm Nhất rơi trên xích sắt, khẽ lay động theo sợi dây xích, Công Tôn Viêm đứng vững trên đỉnh sóng nước, quần áo tung bay theo gió.
Vù vù!
Gió kiếm lại xuất hiện xung quanh gã, người khác chỉ nhìn thấy được cơn gió lờ mờ, giống như có thể xé rách hư không. Nhưng
Lâm Nhất lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, chín sóng nước tạo thành chín lưỡi kiếm, dung hòa với hư không, không màu, mắt thường không thể nào nhìn rõ được.